Qua rằm một ngày. Cây cầu dẫn dòng xe cộ vào vùng trời ngoại ô thăm thẳm. Nơi những đám mây tách ra, trăng sáng ngần, trọn vẹn, tỏa ra một thứ ánh sáng nửa mộng mị nửa huy hoàng và sắc nhọn như khiến bầu trời đêm nứt vỡ. Ánh trăng quét xuống dòng nước mà thường ngày vốn đờ đẫn dưới ánh rọi của những cây đèn cao áp trên cầu. Đêm nay, một đêm hè trong lành, cái ánh sáng vốn lạnh toát ấy lại hừng hực như một cô gái đôi mươi. Thật kỳ lạ, lần đầu tôi có liên tưởng như thế.
Trên con đường mới mở nơi cây cối đã bị phạt sạch cho thông thoáng, từ một bên bầu trời, trăng hắt bóng lên dãy nhà ở phía đối diện, như đang đuổi bắt với bóng của chính mình. Có thể nàng đang trêu chọc những kẻ ái mộ. Một khi đã tóm được ánh mắt khao khát của những kẻ mơ mộng, nàng sẽ không buông tha.
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của một con người bé nhỏ trên Trái đất thôi, rằng nàng đang đi theo mình. Khi tìm kiếm nàng qua những thanh sắt của nhịp cầu, tôi tự hỏi thực ra nàng có đang khinh khỉnh (hay hờ hững) nhìn xuống lũ người vật vờ di chuyển trong một cái lồng khổng lồ, không một lần thèm ngước mắt lên đủ cao để tỏ lòng mến mộ cái đẹp nguyên thủy đang được ban phát một cách hoài phí kia.