Mình muốn mua một ngôi nhà ở gần biển.

Từ hồi nhỏ, mình đã luôn mơ ước về một căn nhà thuộc về mình, theo cái kiểu phù hợp với định nghĩa của cả pháp luật lẫn trái tim của mình. Tức là ngôi nhà ấy sẽ ghi tên mình trên tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản và đồng thời ngôi nhà ấy cũng rất “mình”, một bản mở rộng của cô gái bên trong mình mà có lẽ có những khía cạnh không ai tỏ tường.
Mình lớn lên ở một thành phố biển, nhưng tuổi âu thơ của mình phần nhiều gắn liền với “thành phố” hơn là với “biển”. Sau này, khi đã trưởng thành hơn, mình đã chuyển đến một thành phố khác, ngày một thêm quen thuộc với cuộc sống trong công viên của loài người, giữa những tòa nhà bê tông cốt thép cao sừng sững và dòng người hối hả ngược xuôi, giữa những khói bụi ô nhiễm và những giờ làm việc bất tận ở văn phòng, chẳng mấy khi nhìn thấy mặt trời.

Cuộc sống của mình ở thành phố này đã trải qua hai lần đổi khác, lần thứ nhất mình mua một cái nhà, và lần thứ hai thì mình nhớ biển. Lần thứ nhất, nếu phải dùng một cái tên để gọi, thì có thể coi là một lần level up trong cuộc sống của một cô gái thời hiện đại, tậu một tài sản thuộc về mình, bắt đầu cuộc sống độc lập. Mình đã cứ như vậy mà thẳng tiến về tương lai, cho đến ngày mình va phải một chướng ngại. Trong lúc bản thân mong manh nhất, không như kỳ vọng, mình đã lựa chọn lùi bước. Khi ấy, mình cần một khoảng lặng, nhưng rồi mình đã nhút nhát tới nỗi kéo dài quãng thời gian liếm láp vết thương ấy thành như vô tận. Mình đã đóng cửa chính mình với thế giới.

Lần thứ hai mình đổi khấc chính là khoảng thời gian này, khi mà mình đã tìm lại chiếc chìa khóa từng phủ bụi năm xưa, nhón những bước nhỏ rón rén rồi dần dà háo hức chạy nhanh hơn, lao về phía những thử thách mà cuộc sống đặt ra cho mình, lao về phía những thách thức chính mình muốn vượt qua. Mình đang thành công, từng chút mỗi ngày.

Việc tiếp theo trong check list “My challenge” là mua căn nhà gần bờ biển này. Giữa ba sự lựa chọn của lần này, mình sẽ lựa chọn thế nào?