Tối về mình ngồi lật friendlist trên facebook. Thỉnh thoảng vẫn lật ra và xóa bớt những người mình đã và sẽ không còn liên hệ. Việc này mình vẫn hay làm và thường mỗi lần unfriend một lượng tương đối mà không phải suy nghĩ nhiều lắm. Mình không nhớ Facebook cho giới hạn bạn là bao nhiêu, chắc chắn là mình còn xa lắm mới đạt tới giới hạn ấy. Có điều mình nhớ đọc ở đâu đó là mỗi người chỉ có thể làm ‘bạn’ được với 150 người khác là tối đa. Định nghĩa ‘bạn’ của họ là gì mình không nhớ rõ lắm, có lẽ là có giao thiệp, có quan tâm, có dành thời gian cho nhau. Mình unfriend tuốt tuột những người còn lại!
Mình ghét các hoạt động xã hội. Mình ghét cảm giác ngồi trong những cuộc họp vô dụng, nghe những câu đùa gượng gạo và nặn ra một nụ cười gượng gạo. Mình ghét khen áo xống người này, tóc tai người kia. Mình không chịu được cảm giác cô đơn trong đám đông và càng không chịu được khi người ta giả vờ thích thú khi ở giữa những người xa lạ. Kinh khủng! Và đến một lúc, mình nhận ra mình ‘tưởng’ rằng mình thích làm việc nhóm mà thực ra không phải, rằng định nghĩa ‘làm việc nhóm’ của mình khác xa với thế giới! Mình tưởng mình hướng ngoại, mà có lẽ cái tôi hướng ngoại của mình chết ngắc từ thời mình thôi lang thang bêu nắng và bắt châu chấu rồi! Người ta vẫn cứ cô đơn trong đám đông, và nhiều lúc giữa đám đông, cái sự cô đơn mới càng trở nên cùng quẫn tột độ! Những đứa trẻ mình biết, đứa nào cũng có vài tài khoản facebook và đứa nào cũng dùng nhiều hơn một mạng xã hội. Chúng nó có hàng nghìn ‘bạn’ và chúng nó cô đơn biết chừng nào! Chúng nó sợ biết bao nhiêu, và người lớn thì coi nỗi sợ của chúng nó như là một thứ bệnh hoạn!
Thôi thì mình hi vọng vào tiến hóa! Có lẽ đến một lúc nào đó cô đơn sẽ không còn là nỗi sợ hãi ghê gớm có thể khiến cho người ta lâm bệnh mà chết nữa!