Công việc khiến mình hay được tiếp xúc với trẻ con và bọn thiếu niên mười mấy tuổi. Mình nhận ra một sự thật là càng ngày con người càng cô đơn. Như mình với em trai, cách nhau có 4 năm mà tuổi thơ đã hoàn toàn khác hẳn. Ngày bé, trước khi bố mẹ xây nhà, mình sống trong một ngôi nhà cấp 4 mưa là dột tứ tung. Cái cổng nhà mình hồi đấy thấp tịt và sơ sài kinh khủng, chưa bao giờ khóa chân được mình trong nhà. Mẹ có khóa trái cổng trước khi đi chăng nữa thì con bé 5 tuổi là mình cũng vẫn có thể vắt người trèo qua cổng mà lẻn béng ra ngoài chơi. Tuổi thơ của mình là cỏ may giắt đầy gấu quần, là cào cào châu chấu, là lang thang nghịch đất cát với bọn trẻ con hàng xóm. Lên 7 tuổi thì nhà xây xong, mình và em trai mỗi đứa có một phòng và thế là cái tuổi thơ đầy bụi đất lùi thẳng vào dĩ vãng. Em trai mình hồi bé hầu như không có bạn. Nó chỉ có mình (mình hay kể những chuyện thần tiên nhảm nhí mình nghĩ ra cho nó nghe) và bộ đồ chơi xếp hình kiểu lego không nhớ được ai tặng cho. Mình nhớ hồi bé nó hay ngồi nói chuyện một mình!
Em ruột mình, may quá, lớn lên không đến nỗi nào. Đến bây giờ, mình lại có một đứa em họ tầm 16 tuổi suốt ngày nhốt mình trong phòng, chỉ ra ngoài khi đi học, đi ăn và đi tắm. Em ruột nó thì ngược lại, suốt ngày lao ra đường tìm bạn chơi. Nhiều lúc mình đi trên đường nắng chang chang thấy thằng bé đầu trần đạp xe một mình… Con bé lớp 9 mình đang dạy thì cũng có 2 thú vui là ngồi xem anime và đi xe đạp loanh quanh lúc tan tầm. Một mình nó ở với hai ông bà hơn 80 tuổi suốt cả ngày! Con bé có vẻ thích mình vì mỗi lúc mình đến thì nó nói lung tung đủ chuyện, nhưng ở trường nó chẳng chơi được với ai. Đại khái là nó cũng không thấy buồn khi ở một mình. Chỉ hi vọng chúng nó cũng sẽ lớn lên không đến nỗi nào.
Người lớn bảo chúng nó tự kỉ, thậm chí có người ác miệng nói bọn trẻ có lối sống bệnh hoạn. Chẳng cần gì cả, chẳng quan tâm ai cả, chỉ cần wifi! Ừ thì cách giải thích dễ dàng nhất về những hành vi kì lạ của người khác là họ bị điên, có thế thôi! Mình hỏi chúng ‘có cô đơn không?’ Chúng sẽ cười. Phải thế nào thì người ta mới cười vào nỗi cô đơn?