Leipzig, một thành phố cổ kính nằm ở trung tâm nước Đức. Những ngày đông, nhà ga trung tâm lạnh bất chấp ánh mặt trời rực rỡ. Những ngày hè, cả thành phố trở thành một lò nung khủng khiếp. Ngoài khu vực đi bộ giữa thành phố, nơi các công trình được xây cao và san sát nhau, thì gần như toàn bộ thành phố đều bị thiêu đốt bởi ánh nắng mặt trời từ 6 giờ sáng đến 8 giờ tối. Cái nắng gắt đến khó thở quện với bụi đường. Tôi coi đó là hai thứ đáng sợ nhất mà mùa hè có thể mang lại.

Nhưng mùa hè có thể mang lại thứ khác. Chân trần trên phố. Lần cuối tôi nhìn thấy người ta đi chân trần trên phố có lẽ cũng lâu rồi. Có lẽ đó là một ngày nắng cuối xuân ở Munich, cạnh Englischer Garten – địa danh xinh đẹp nổi tiếng của Munich, nơi có những bãi cỏ rộng, những khu vườn đầy hoa, bờ suối, vườn bia và đặc biệt nhất là những bãi tắm quanh bờ sông kéo dài hàng chục ki-lô-mét. Người ta đi bơi về, nhét dép trong túi xách mà bước chân trần trên mặt đường nhựa nóng rẫy, vừa đi vừa xuýt xoa và cười đùa trước khi trời bất chợt đổ mưa rào – thứ thời tiết tháng tư đỏng đảnh ấy.

Hôm nay thì khác. Cô gái đó khiến tôi chú ý chỉ vì cô nàng đi chân đất dạo qua khi tôi đang đứng trước một cửa hàng bán đồ ăn châu Á trên đường từ nhà ga trung tâm vào khu phố đi bộ gần đại học Leipzig. Kì cục. Không, kì lạ. Vì dù có thấy bao nhiêu lần, mỗi khi gặp một người đi chân trần ngoài phố, tôi lại nghĩ về sự tự do. Một trong những áp lực con người phải đối mặt hàng ngày là ánh mắt của những người xung quanh. Khi người ta có thể mặc kệ những ánh mắt dò xét đó mà bước ra đường với đôi chân không, họ tự do. Khi đường phố sạch sẽ đến mức dù có đi chân không họ cũng không bị đau vì vấp phải hòn sỏi nào giữa đường, thì quả là hạnh phúc.

Hoặc cô gái ấy đơn giản là nóng và #yolo. Vậy thôi.