Hai cây hoa nhài đã chết khô dưới cái nắng bỏng rát của mùa hè. Không còn hương nhài say nồng đêm mưa.

Con cá chết, ngửa bụng trên mặt nước. Một đêm mưa, tất cả trút xuống sông. Dòng nước đen ngòm.

Chiếc bật lửa cạn ga. Ngọn lửa xanh thoi thóp.

Mảnh quế phai mùi.
Ánh mắt cạn lời.
Trái tim cạn lửa.
Bầu trời không còn sao và những tâm hồn đơn độc cũng ngừng tìm kiếm chúng.

Trăng tròn bơ vơ.
Con mèo đi mất.
Nóc nhà không còn là chỗ trốn.
Những ngón tay quên bước trên phím đàn
và quên cả tìm nhau.
Một cái hộp trong một cái hang.
Một cái hang chìm vào bóng tối.

Hai cây nhài vốn chung một gốc. Một cây chết trước. Một năm sau, ở cái lò hun của ban công hướng Tây, cây kia cũng trụi lá.

Cô gái vẫn tưới cây nhài đã chết. Cây nhài có thể không sống lại, nhưng cô sẽ giữ lòng mình mãi xanh tươi.

“Tình yêu là dọn chỗ ở bàn ăn cho một người không bao giờ trở về nhà”.