Hôm nay trời mưa rào. Những hạt mưa rơi xuống nặng như đá, quất vào mặt mình. Mưa làm mình mất hết cảm giác về không gian. Nước mưa làm nhòe đi mọi thứ xung quanh, mình lao vào cơn mưa mà chẳng biết là sẽ đi đâu. Mưa làm mình liều lĩnh và hoang dại. Mình không thể cưỡng lại, nó làm mình chao đảo và choáng váng, rồi cuốn mình đi trước khi mình kịp tỉnh dậy.

Mưa làm mình nhớ mùa đông. Có thể vì trời mưa cũng xám xịt và nặng nề, như muốn đổ sụp xuống đầu mình. Nó mở ra những bóng tối trong lòng, nơi nỗi buồn hiện tại và những ám ảnh quá khứ đang ngủ yên.

Mình chỉ biết đổ lỗi tại cơn mưa.

Đôi khi mình không thể giải thích cho người khác hiểu về nỗi buồn của mình. Có lúc chẳng có lí do gì, nó là một phần của mình như thế, những lo âu mơ hồ vu vơ gom góp lại cũng đủ thành nỗi buồn. Có lúc nhiều quá, từ quá khứ đến hiện tại và tương lai, thành một sức nặng đè lên mình như bầu trời đầy mây đen ấy.

Mình chỉ biết nói một câu thế này: winter hearts are sad.

Những trái tim mùa đông thì buồn. Những trái tim mùa đông, là sinh ra vào mùa đông. Lại còn sinh ra vào tháng Hai, dở dang giữa hai mùa, rắc rối, phiền muộn để đâu cho hết.

Hôm nay lần đầu tiên mình được tặng một bài thơ. Giản dị, ngắn gọn, nhưng đúng là mình. Mình xin chép lại ở đây:

Con đường vắng
Lá rơi vàng
Sao nhanh quá
Hè đã sang.

Cơn mưa lớn
Trút xuống đường
Ai có biết
Mắt em buồn ?

Tháng Hai ơi
Đi nhanh quá
Để mình tôi
Hôm nay, vội vã

Dưới cơn mưa.

Nó làm mình nhớ lại lần đầu tiên mình được tặng một bài hát tự sáng tác, cũng là một Bảo Bình tháng Hai tặng.

Mình sẽ mất một thời gian để cân bằng lại. Những trận mưa rào làm mình chao đảo quá, và sau khi đi qua rồi thì khiến mình buồn. Nhưng sau cơn mưa, bao giờ mùi cũng thơm và trời cũng sáng. Mình tự dỗ dành như thế. Còn tháng Hai, mình vẫn sẽ luôn mang theo mình.