Hôm ấy là một ngày mưa phùn trước Tết. Trời âm u, mưa xóa nhòa mọi thứ trong một màu xám xịt. 7 sáng, mình thơ thẩn trong Công viên Thống Nhất. Mưa phùn rơi êm trên tóc. Cái lạnh theo những hạt mưa thấm dần vào tóc, vào da. Không phải một cái lạnh đột ngột, mà khẽ len lỏi và day dứt. Đến nỗi, tưởng như mỗi hơi thở, mỗi cử chỉ của mình đều phả ra một nỗi buồn lạnh buốt.

Ngẩng đầu lên, mình bắt gặp một tán lá bàng mùa đông. Những chiếc lá đỏ thẫm hình trái tim. Thoạt nhìn, trông chúng khẳng khiu, trơ trọi và lạnh lẽo trên bầu trời đầy sương và mây mù. Nhưng nhìn kĩ, lại thấy có gì đó gai góc và bền bỉ, nhất là trong cái màu đỏ ấy. Nó khiến mình nghĩ tới một tình yêu âm thầm và dữ dội, nồng cháy và đầy đam mê, bị giữ lại trong một sự chờ đợi dai dẳng im lặng nhưng luôn vươn ra đầy hi vọng. Nghe như một câu chuyện buồn.

Mình giơ máy ảnh lên chụp. Trong đầu mình khi ấy có một câu duy nhất: Winter hearts are sad.

Mình sinh tháng Hai. Tháng Hai chẳng còn đông, nhưng cũng chưa phải hè. Tháng hai thời tiết đỏng đảnh và lãng đãng. Tháng Hai làm cho người ta phiền muộn vì hơi ẩm và những cơn mưa phùn dai dẳng, vì sương mù và bầu trời xám xịt. Thỉnh thoảng mình thấy tháng Hai phức tạp và khó hiểu. Lúc khác mình lại thấy tháng Hai dịu dàng vuốt ve.

Nhưng tháng Hai thì buồn. Nỗi buồn dịu êm, mơ hồ và lặng lẽ. Nhưng day dứt. Như những hạt mưa phùn. Thấm vào rồi, mới thấy hết cái lạnh buốt bên trong.

Trong số những người mình biết, cả người thân và bạn bè, ít người sinh tháng Hai. Và những người sinh tháng Hai mà mình quen, mỗi người đều có gì đó đặc biệt. Đều có gì đó giống tháng Hai. Và không hiểu sao, mình luôn cảm thấy một sự gắn bó kỳ lạ với họ trong tâm hồn.

Nó, sinh trước mình 13 ngày.