Sáng nay đến công ty vừa mở web báo Tuổi Trẻ lên thì thấy bài của mình nằm trên đó, biên tập lại còn đưa hẳn ảnh cái bản mặt mình làm thumbnail nữa chứ (dù mình đã cố nhét cái ảnh đó ở tận cuối bài viết). Mình cảm thấy rất vui vì có bài được đăng báo, điều quan trọng không phải là fame để khoe hay gì cả, quan trọng là ̶n̶̶h̶̶u̶̶ậ̶̶n̶ ̶b̶̶ú̶̶t̶ bài viết đó có ý nghĩa với gia đình mình. Đó là bài mình viết về nhà mồ của bà ngoại. Bà ngoại là người mẹ thứ hai của mình (mà có thể là thứ nhứt luôn đó tại vì mẹ mình thường khiến mình có cảm giác mình mới đóng vai mẹ) và bà mất được 2 năm rồi. Từ bấy đến giờ, không có lúc nào mình thôi thương nhớ ngoại. Mình ước ao ngoại về gặp mình trong mơ, mà chỉ gặp được đúng 1 lần, đêm đó mình mơ thấy ngoại rủ mình nấu mì gói hai bà cháu ăn chung, giống như những ngày mình còn nhỏ xíu và sống chung với ngoại vì ba mẹ bận đi làm ăn xa.
Em gái mình vốn rất sợ ma, nó bảo là mỗi lần ngủ ở nhà ngoại cứ thấy âm u thế nào í, sợ ma lắm. Nhưng từ hồi ngoại mất, nó cũng tâm sự với mình là đêm ngủ cứ ước sao được ngoại về nắm giò, mình hỏi nó không sợ ma nữa hả, nó đáp tỉnh bơ: “Ngoại là ngoại chứ, ma cỏ gì”.
Mình đọc lại bài viết của mình mà tự rơi nước mắt ngay trong văn phòng, phải lén lau nước mắt sợ mấy chị đồng nghiệp nhìn thấy. Mình nhớ ngoại quá. Ngoại là người luôn khen mình đẹp dù mình có mặc nùi giẻ trên người, là người duy nhất trong nhà luôn ngóng ra cửa mỗi lần hay tin mình sắp về quê, là người vá cho mình từ cái áo cái quần cho đến con gấu bông, là người để dành tất cả những gì ngoại thích nhất cho chị em mình, là người hay ngâm sấm giảng cho mình nghe, là người dạy mình biết yêu cải lương vọng cổ…
Bây giờ mình có bài được đăng báo, nhưng chẳng còn ngoại để khoe nữa rồi…