Hôm nay mình đã mua đủ bạc, đánh dấu bước đầu tiên vào giai cấp tư sản.

Chính thức chia tay biệt danh tường thành cách mạng, giờ mình là con người tư bản. Người nghệ sĩ hãy nhường sân khấu tâm hồn cho người mới, 20 năm nữa mà chưa chết thì mời quay lại.

Có một sự việc: nay ở cửa hàng có đôi bạn cũng đi mua, hỏi han cửa hàng rồi bàn bạc với nhau, hỏi kiểu: có tin được không. Tâm hồn tư bản trong mình (lúc đó vừa kí xong mấy cái hóa đơn) nghĩ kiểu rằng ra ngoài xã hội mà còn tin với không tin thế này, thì không ăn thua. Xã hội muốn kiếm tiền thì không vận hành bằng niềm tin, cái gì ngoài xã hội mà bắt tin thì sẽ là trò lửa đảo.

Nghĩ lại thấy tâm hồn tư bản đã nhe nhóm trong mình cũng phải được một thời gian. Giờ đúng là mình không còn tin ai cả. Mình không làm bất cứ cái gì vì niềm tin, mà là một sự trao đổi rõ ràng, có hợp đồng. Dạng mày làm cho a cái này thì anh cho mày cái kia, giờ mình độp luôn là anh cho em cái kia thì em mới làm cho anh cái này. Giờ mình cũng kiêu rồi, nếu các anh cũng là công dân hạng 3 nhà quê bốc cứt gà cho trẻ con thì phải tiền trao cháo múc.

Chấp nhận là sống kiểu này không có nhiều người, nhưng bản thân mình cũng không cần nhiều người. Cũng chấp nhận là nhân sinh quan cũng thay đổi dần, giờ vui buồn không còn là độ tình cảm hay thân thiết với một con người, mà là lợi ích mà người đó mang lại. Trước đó thì tình cảm rồi mới lợi ích. Giờ lợi ích trước, qua được rồi mới thành tình cảm. Cũng chấp nhận là không đặt nặng niềm tin thì cũng không bao giờ hoàn toàn tin tưởng, sẽ luôn có cảnh sát tâm hồn đi fact-check.

Hi vọng 20 năm nữa kiếm đủ tiền để quay lại tâm hồn nghệ sĩ. Mình cũng muốn ăn mặc đẹp, đọc những cuốn sách học những cái mới nói những lời dễ nghe, rồi đi giúp đời và cảm thấy mình như thánh thần giữa chốn ô tạp, hoặc nghiên cứu vũ trụ rồi thấy mình vĩ đại như sao trời. Nhưng mấy cái đó tốn kém quá mà đéo ai cho tiền. Đen thế cơ chứ.

Nhớ tầm 8 năm trước đi làm tháng đầu tiên kiếm đc gần 10 triệu gì đó, minh đã thấy rất vui và đi khoe. Người nghệ sĩ chỉ cần 10 triệu để sống đó đã hết thời.

Côn trùng tôi ghét nhất là muỗi, điều làm tôi khó chịu nhất là tiếng vo ve chứ không phải là vết ngứa do bị nó chích, điều hay ho là mỗi lần tô không giăng mùng ngủ là âm thanh đó xuất hiện, đánh thức hiệu quả ngang ngửa cà phê, khứa nào thu được âm thanh này tổng hợp rồi phối lại thành một album với tựa đề “Tiếng gọi giữa trời đêm” đảm bảo cháy hàng mà người mua chắc toàn dân làm ca đêm nếu họ quá chán với cà phê hay trà như nhân viên siêu thị 24 giờ, bảo vệ, bác sĩ, công an,…Tôi đầu tư nhiều dụng cụ diệt muỗi từ nhan đốt, vợt điện, đèn bắt muỗi, mùng, mọi việc bắt đầu từ cuối năm rồi, lúc đó không hiểu sao chỗ ở cả đống muỗi, lúc tôi thức tôi sẵn sàng nhân nhượng, hiến máu chỉ mong chúng sẵn lòng cho tôi ngủ nhưng đúng như ông cha ta đã dạy “Càng nhân nhượng chúng càng lấn tới”, sự khủng bố bằng âm thanh, khó chịu từ những cú chích ở đầu, bàn tay, bàn chân, lăn lộn chống trả cả đêm dài rồi hôm sau phờ phạc cả ngày. Tôi hạ quyết tâm ra tiệm điện nước gần nhà, sắm ngay một cây vợt điện với mục tiêu ăn miếng trả miếng một phen, đến chiều tối cùng ngày, cái âm thanh tanh tách làm lòng tôi khoang khoái lạ thường khiến bao nhiêu đau đớn về thể xác, tâm hồn như chưa tồn tại. Nhưng cuộc chiến nào dễ dàng được vài ngày, tụi muỗi chuyển sang đánh du kích thay vì bay cả đàn ùa vào như trước, chúng quyết bào mòn tinh thần tôi dần dần, căng mình quan sát từng chuyển động của địch làm tôi sớm kiệt quệ. Nhận thấy tình hình chuyển biến xấu tôi gọi hỗ trợ từ nhang khoanh đốt truyền thống nhưng tình hình không cải thiện, tôi còn bị ngộp thở bởi hơi nhang, phòng bị ám mùi. Tôi tham vấn cố vấn Google và tôi biết được nhiều phương tiện diệt muỗi mới như đèn huỳnh quang, đèn quang học với bước sóng đặc hiệu dụ muỗi nè, máy lạnh thế hệ mới có chế độ đuổi muỗi luôn, tính ra nhiều người có nhu cầu giống mình ghê. Sau khi coi cả chục clip trên YouTube, đọc hàng chục comment thì tôi đã tìm ra giải pháp, đó là đèn dụ muỗi, tôi order ngay một cái trên shopee. Sau 2 ngày, đèn về trên tay, tôi chạy thử ngay đêm đầu tiên, sáng hôm sau tôi mở nắp chứa thì tôi thấy hơn 10 con muỗi nằm thôi thóp, tôi như muốn vỡ oà thành tiếng, quì sụp xuống ân nhân trị giá hơn 200 ngàn trước mắt. Đây không phải là bài viết quảng cáo.

Càng lớn chắc ai cũng đều quan tâm đến sức khoẻ, ỷ lại sức trẻ mà ra sức ăn nhậu, thức khuya hay đánh đổi lấy tiền bạc, công danh hoặc có thể do nhìn thấy những bệnh tật, cái chết xuất hiện ở những người xung quanh mình. Tôi cũng quan tâm đến sức khoẻ bản thân gần đây thôi, lí do cũng hài lắm, là mặc cảm, tôi thua về nhiều mặt như công việc, vị trí xã hội, hạnh phúc,…tôi không biết làm gì để khoả lắp nỗi lòng mình, tôi muốn cơn đau đớn về thể xác để quên xoa dịu đầu óc, rạch tay, rạch chân thì hại quá, vậy nên tôi chọn tập thể dục giảm cân, với mộng tưởng cải thiện bề ngoài để lên mặt với đời. Giống như ai đó từng nói “Good things take time”, tôi bỏ cuộc nhiều lần lúc bắt đầu, tôi tập bất kì bài nào thấy hay với dễ làm từ các clip trên YouTube, toàn tự học nên chấn thương nhiều lắm, thành quả cũng không rõ ràng nên không duy trì lâu. Tôi không đến phòng gym vì ngại, với mất thời gian, với tốn tiền, tôi mua tạ về cũng tự tập như lúc đầu, chấn thương cũng không buôn tha. Hành trình thể dục kéo dài ì ạch cho đến bước ngoặc là thằng mập hàng xóm sát vách giảm cân ngoạn mục, má tôi về nói: “Thằng nhà kế bên làm cái gì mà nó ốm nhanh dữ thần ?”, tôi lặng im thở dài, thấy vậy má tôi dò la cho thằng con trai cưng và ngay hôm sau đã có câu trả lời: “Ức gà”. Tôi chợt vỡ lẽ mình vẫn chưa kiểm soát chế độ ăn và thế là công cuộc tàn sát loài gà bắt đầu, từ gà áp chảo, gà luộc, trứng gà luộc, trứng gà ốp la kết hợp với rau luộc, rau sống đã thành món ăn thường ngày. Vị món này lúc bắt đầu ăn thì ngon nhưng đến khoảng tuần thứ 2 nó trở thành cực hình rồi tôi mua các gói gia vị nêm thịt các loại, làm món này giống thức ăn hơn nhưng nhược điểm lại mắc. Tiếc tiền tôi không mua và có lẽ những gói gia vị giúp tôi vượt qua điểm nghẽn và tiếp tục đến giờ. Nói chớ tại ức gà, hột gà rẻ, dễ chê biến, nhanh nữa, bảo quản đơn giản, nấu xong khỏi lo kiến với ruồi bu luôn, thời buổi khó khăn, đòi hỏi chi nhiều. Hiện tại tôi cũng tạm lên mặt với thiên hạ được, mỗi lần ngồi cà phê tụi bạn vẫn nhìn bụng không bia rồi lặng lẽ nhìn xuống bụng mình, ánh mắt đó làm sao tôi không thấy chứ. Có cơ bắp tương đối có lợi vậy á, còn nếu thất thế sa cơ, tính ra tôi vẫn làm mấy công việc tay chân được. Luyện tập thể chất kéo theo việc phải biết sắp xếp công việc để có thời gian tập mỗi ngày, biết chuẩn bị bữa ăn, phải biết ngủ sớm, làm sao để ngủ ngon để cơ thể hồi phục kịp cho buổi tập tới, phải biết lắng nghe cơ thể dẫn tới mỗi lần tập thể dục như nói chuyện với chính mình vậy.

“Sống mình ên vậy con có buồn không ?”. Mẹ tôi thường hỏi tôi mỗi khi chỉ có hai người. Số là do công việc tôi đi xa nhà hai năm nay, thỉnh thoảng có chạy về quê thăm nhà, tranh thủ bổ sung nhu yếu phẩm. Mẹ tôi sống qua thời chiến tranh chống Mĩ, chứng kiến bao mất mác nên mẹ tôi hơn kiểm soát thái quá, thêm đôi khi hay mất ngủ vì lo cho người này người kia nên tôi có thể mẹ tôi bị rối loạn lo âu cũng không chừng. Mẹ tôi kể là từ nhỏ tới lớn mẹ tôi không bao giờ ngủ một mình hết, lúc nhỏ thì ngủ với bà ngoại, lúc đại học thì ngủ phòng kí túc xá, rồi có gia đình tới giờ. Bởi vậy, mẹ thường suy ngược ra bụng tôi vậy. Nói về phần mình, ở một mình lúc đầu cũng buồn chớ, tôi thường chơi game, xem phim, nghe nhạc, nhắn tin với bạn bè, giờ tôi cũng không còn liên lạc nhiều nữa. Sau một thời gian, tôi quen dần với cuộc sống đơn điệu, từ nhà đến chỗ làm rồi lại về nhà, tôi tự nấu ăn nên ngoài đi chợ, siêu thị cũng không đi đâu. Ở lâu riết thành nghiện, tôi nghĩ rằng mình có thể sống chung với một người khác, kể cả khi về quê, phụ giúp công việc ban ngày xong, đến đêm thì tôi cũng tót vào phòng nghe nhạc hay đọc sách gì đó. Sự cô đơn trong thời hiện đại có lẽ bắt nguồn từ sự tiện lợi, chẳng hạn như muốn gặp ai đó thay vì phải ra ngoài xỏ dép chạy lại nhà hay gọi điện thoại bàn thì giờ chỉ cần mở app, nhấn nút video call, thấy cả mặt luôn, muốn mua gì phải ra chợ, hỏi giá các thứ giờ thì mua hàng trực tuyến giao tận nhà,…Ngôn ngữ viết từ từ biến mất, kế tiếp là tiếng nói, những chuyến xe yên lặng, thanh toán qua mã QR,..và người nói với nhau giống như những dòng chat trên mạng xã hội vậy, chúng giật cục, ngắt quãng, cụt ngủn, có khi lời chúng ta nói với nhau còn ngắn hơn cả dòng chat. Vậy giải pháp ở đây là gì ? Tôi nghĩ không có giải pháp nào đâu. Nếu bạn thấy ổn khi ở một mình thì cứ tiếp tục, còn nếu không thì hãy ra ngoài kết giao với người khác, đừng chọn đi nước đôi kiểu ở nhà đóng kín cửa mà muốn một ai đó phá cửa tìm mình. Điều mẹ tôi lo sợ là tôi sống một mình không có ai chăm sóc rồi có khi tôi bệnh không ai biết, chết không ai hay. Tôi nghĩ rằng nếu đó là kết cục của mình thì nó cũng có lí do cả thôi.

Nếu hỏi bất kì ai tầm 9X là “Điều gì trong tương lai làm bạn sợ nhất?’, có lẽ nhiều người sẽ nói là:” Thất nghiệp do AI”. Tôi đoán vậy thôi tại tôi sợ thật, tôi nghĩ tới một viễn cảnh như trong phim kẻ huỷ diệt luôn đó. Ngoài các ý kiến đã nói về việc AI có thể thay thế con người hay không thì tôi nghĩ con người hơn AI ở chỗ: khóc. Tôi nói chứ không phải khoe chứ vẫn còn khóc được, không chỉ những lúc buồn đau, những cảnh cảm động trong phim, tôi khóc khi xem video clip một người đàn ông Mông Cổ hát kiểu truyền thống dân tộc trên show truyền hình, ánh mắt của người công nhân vệ sinh đang dọn cống, cảnh lính cứu hoả đang làm nhiệm vụ, có lần tôi nhớ lúc học cấp 2, tôi lái xe đạp một mình sau khi học thêm xong, nhìn màu sắc cảnh trời chiều lúc đó, nỗi cô đơn đột nhiên trổi dậy và tôi khóc, khóc ngon lành, những giọt nước mắt chảy dài, đó là lần duy nhất xảy ra cho đến giờ. Người ta cho rằng khi gặp chuyện đau buồn, nếu bạn khóc được sẽ cảm thấy thoải mái lắm, khóc không được thì nỗi buồn còn trong lòng không dứt ra được. Khóc đối với một cái máy nếu có thì chắc cũng là một lỗi phần mềm thôi, cái cảnh một con robot xem clip về một con robot khác bị đập nát rồi nó xuất hiện lỗi nào đó nghe thật vô lí. Con người với nhau có một liên kết sâu xa nào đó không tính huyết thống, điều đó giúp con người tạo nên thế giới này và có khi huỷ diệt nó luôn. Bạn khóc khi đến thế giới này nên sống sau cho khi bạn chết thì người còn lại khóc. Tôi nhớ có một câu châm ngôn viết vậy á. Tôi không mong ước lớn lao thế đâu, tôi chỉ muốn giữ lại khả năng này lâu nhất có thể, tôi không muốn biến thành một cái máy, tôi muốn yêu quí con người nhiều hơn, tôi cảm nhận thế giới này nhiều hơn, mặc dù biết rằng con người vốn có tốt có xấu, thế giới vận hành trên nguyên tắc của nó, đầy sự vô định, sự vô nghĩa, biết đâu AI cũng là một thử thách để của thế giới để xem con người còn xứng đáng là con người nữa không. Vậy tôi mong rằng khả năng khóc vẫn còn được bảo tồn, phát huy nhưng đừng lạm dụng quá và nếu bạn không thể khóc, tôi rất buồn về điều đó, tôi buồn vì bạn trải qua những điều đã làm mất đi khả năng đó. Tôi cũng không biết cách chữa đâu, tôi mong rằng bạn có cơ duyên nào đó để có thể khóc lại được. Chúc may mắn!

Mấy tuần trước có dịp ngồi lai rai với thằng bạn thân, mình kể lại một số chuyện thời thơ ấu của mình, những chuyện về ông bà già mình cho nó nghe. Nghe một hồi thằng bạn hỏi mình: “Ê mày có từng kể bạn bè mày nghe mấy vụ này chưa? Tụi nó có đứa nào thấy sốc như tao không?”. Thậm chí bạn mình còn đùa là chắc mình sắp đắc đạo rồi nên mới có thể tin yêu cuộc đời này như vậy sau khi đã trải qua ngần ấy chuyện từ hồi nhỏ. Bạn mình (cũng như mình và vô số người khác) có mối quan hệ không tốt với cha mẹ nó, nói chung mình thấy nó là kiểu love-hate relationship í, cái kiểu bị cha mẹ tổn thương nhiều nhưng đhs vẫn coi gia đình là tất cả và dù ghét dù hận họ cỡ nào thì cũng không đành lòng ngó lơ. Hơn ai hết, mình hiểu rõ cảm giác đó nặng lòng đến chừng nào, vì chắc chắn cha mẹ sẽ không nhìn nhận lại lỗi lầm hay biết cách xoa dịu tổn thương thuở bé của mình. Nhưng lúc đó mình có nói đại khái với thằng bạn là “Tao vẫn không quên được chuyện cũ, nhưng tao bỏ qua cho ba tao vì tao nghĩ con người có thể thay đổi, tao tin ba tao bây giờ không còn là ba tao lúc đó nữa. Mẹ tao cũng vậy. Người ta đã khác rồi, sao mình vẫn tắm hoài ở dòng sông cũ làm gì?”.

Bữa đó mình chưa nói hết ý với thằng bạn, một phần là vì ngồi nhậu thì tự dưng một hồi có chuyện nói vậy thôi chứ có nhiều thứ chưa kịp sắp xếp trong đầu. Giờ ngồi ngẫm lại mình mới nghĩ thêm và muốn nói rằng mình mong bạn mình (và tất cả mọi người trên thế giới này) giữ được trái tim trẻ thơ. Chỉ cần vậy thôi. Giữ lại ánh mắt non trẻ đó thôi, đừng giữ những nỗi đau nữa. Trái tim trẻ thơ là sao? Là khả năng tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé, thấy sự háo hức trong những điều bình thường, và mau chóng quên đi mọi khúc mắc trong lòng. Với mình, trẻ con chính là những người sở hữu khả năng kỳ diệu nhất trên đời khi chúng có thể tìm thấy tất cả ở nơi chẳng có gì và có thể nhanh chóng quay lại thân thiết với những người xung quanh như chưa từng hề bo xì hay giận hờn họ.

Có phải hồi nhỏ bạn cũng từng lượm một hòn đá nhặt được trên đường mà cảm thán “Cục đá này đẹp quá!” rồi đem về cất giữ như thể đó là một viên ngọc, một vật liệu quý giá vừa rơi xuống từ vũ trụ? Có phải hồi nhỏ bạn cũng từng tuyên bố nghỉ chơi với đứa bạn thân nhất hoặc dỗi cha giận mẹ được chừng 5 phút rồi lại quay sang cười hề hề với họ? Vậy thì từ khi nào mà bạn đã đánh mất những khả năng kỳ diệu đó? Từ khi nào bạn cũng trở thành một kiểu “người lớn” mà bạn từng tự nhủ “khi lớn lên mình sẽ không như họ đâu”?

Hãy tìm lại trái tim trẻ thơ của bạn đi!

Hôm nay bắt đầu dậy sớm lại sau một thời gian chây lười ngủ tới 6h30 mới dậy, có thể với nhiều người như vậy là sớm nhưng hồi trước tôi dậy cỡ 4h lận, ba mẹ tôi dưới quê dậy lúc 4h30, đây là truyền thống gia đình luôn, lối sống không phải nông nghiệp cũng không công nghiệp, kiểu gì tôi cũng không biết. Tôi dậy sớm hơn 1 năm, bắt nguồn từ mấy clip động lực dạng dậy sớm để thành công, tắt báo thức xong tôi chạy bộ cỡ 5 km, 4-5 lần/tuần rồi về nấu đồ ăn trong ngày 3 cử, nghe lành mạnh hen. Nhưng động cơ khiến tôi chạy thì không lành mạnh chút nào do tôi chán đời, bế tắc, tôi cần một thứ để tôi quên khỏi mấy thứ đó, đầu tiên là ngủ, ngủ riết thì mập thây ra mà muốn ngủ đã thì phải thật mệt, vậy nên tôi tập thể dục như cách giúp ngủ dễ hơn, đầu tiên hít đất các kiểu, squat, burpee,…cách này hữu ích nhưng sau một thời gian tôi bị lờn thuốc, những bế tắc vẫn còn hiện ra, tôi tìm đến một cách khác đó là chạy bộ. Tôi vẫn nhớ lần đầu tôi chạy, giờ nghĩ lại thấy mắc cười, thở hồng hộc, nước miếng nước mũi chảy lòng thòng, tay chân quờ quạng, mặt cắm xuống đất. Trước khi chạy tôi coi tầm 15 phút clip động lực trên YouTube nào anime, bài nói của fitness influencer, clip ngắn cắt ra từ phim, thời gian đầu do tôi chạy chưa đủ cự li hay sao mà nó không hiệu quả như tôi muốn. Thời khắc thay đổi là khi tôi nghĩ :”Mỗi lần mình chạy đau ngực quá trời ! Vậy mình thử chạy hết sức coi có chết không ?”. Nghĩ là làm, tôi chạy đến lúc bắt đầu thấy ngực hơi đau, thay vì dừng lại, tôi mím môi, cắn chặt răng, nín thở chạy tiếp, lòng nghĩ :” Dù có chết thì cũng được ghi nhận là chết khi tập thể dục đâu đến nỗi nào”. Và sau lúc đó tôi chạy được lâu hơn, thật vô lí như đạt đủ liều, tôi bắt đầu khoan khoái, tận hưởng khi chạy, đau nhứt, ê ẩm mình mẩy giúp tôi ngủ dễ dàng. Cuộc đời vốn dĩ đâu dễ dàng, những biến cố cuộc sống khiến những suy nghĩ rối rắm lại xuất hiện, tôi cần những đau đớn về thể xác để cân bằng lại mớ bòng bong trong đầu, tôi nghĩ đến chuyện rạch tay, chân nhưng làm vậy vô nghĩa, phí phạm cơ thể này, tôi đổi lịch chạy từ chiều sang 4h sáng, gánh thêm nỗi đau đớn khi phải dậy sớm, bầu trời tối đen, đường xá vắng tanh nghĩ tới muốn nản, bao lần thừ người ngồi nhìn vào bức tường sau tiếng chuông báo thức, tôi cũng làm được, tính đến hiện tại đây là liều thuốc hiệu quả nhất. Hiệu quả tới mức tôi yêu đời thêm chút một thời gian dài rồi tôi ngưng dậy sớm, ngưng chạy bộ luôn. Cho đến gần đây những bất thường trước đây lại xuất hiện và hôm nay tôi chạy bộ. Dậy sớm để chữa bệnh. Tôi nghĩ nếu khám tâm lí mấy đứa tập gym hay chạy bộ sáng sớm chắc toàn tâm thần cả.

Hồi bé ông bà già mình hục hặc nhau, không phải kiểu một lần nổ đùng đoàng là xong, mà là kiểu dai dẳng ngấm ngầm, tốn rất nhiều lời cay đắng và nước mắt. Mình sống trong cái không khí đó một thời gian dài, đến nỗi mỗi buổi sáng dậy, khi đầu óc còn tươi mới, thứ đọng lại trong đầu thường là giấc mơ, thì khi có dòng nhận thức đầu tiên se là cái cảm giác nặng nề não lòng của bế tắc. Những giây phút đó mạnh mẽ đến độ còn in dấu trong lòng mình, dù 20 năm đã qua.
Giống như khi đang có 1 giấc mơ đẹp rồi tỉnh dậy, giây đầu tiên là cái thực tại đổ xập xuống, giây sau nhận ra những cái đẹp đẽ kia chỉ là mơ. Bài đầu tiên ở 574 này cũng là một giấc mơ như vậy.
Điều này làm mình luôn mong mỏi đi khỏi nhà, để được ở một mình. Từ bé, mình đã thích đi lang thang. Cộng với việc học ở trường nhẹ nhàng nên nó thành thoi quen tính cách. Có lẽ những thời điểm hạnh phúc nhất cuộc đời mình là những giai đoạn lang thang như vậy. Sống ở nơi nào đó lưng chừng không tên, có nhiều thời gian mơ màng phiêu du. Mình vẫn nhớ những ngày ở Sài Gòn, buổi sáng lên bách khoa làm đồ án, buổi chiều đi uống bia với anh Đăng, buổi tối ra circle K ngồi viết linh tinh hoặc chơi điện tử. Sống không tích cực năng suất lắm nhưng buổi tối đi ngủ luôn có cảm giác new day new me, ngày mai mình sẽ làm cái này cái kia. Mặc dù đến cuối tuần vẫn chưa làm được cái gì ra hồn nhưng vui, buổi sáng ngủ dậy luôn đầy năng lượng.
Giờ buổi sáng chắc 90% là tâm trạng nặng nề. Nó không hẳn là tiêu cực, nhưng thiếu sự thanh thản. Mình để ý mỗi ngày/mỗi tuần luôn “phải” làm cái gì đó mới, ví dụ như các mối quan hệ, công việc, gia đình, kiếm tiền thêm… Đó có thể là điều nên làm, cũng là điều mình mong muốn, nhưng áp lực luôn phải ép bản thân quen với những cái mới, đã giết chết cái mong muốn thực sự làm một điều gì ra hồn. Một cái kẹo thì ta còn thèm kẹo, 1 túi kẹo ép phải ăn thì ta sẽ ne né nó đi, bảo cháu bị sâu răng.
Giống như tâm hồn bị đục như nồi nước ninh xương, nhưng bọn nó cứ cố gắng quấy thêm vào, bảo là thêm cái này cho ngon, quấy thế này mới tốt. Đúng là ngon thật nhưng mình chỉ muốn tắt bếp. Bọn nó thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Những đứa chưa bao giờ bị quấy đục tâm hồn sẽ không bao giờ hiểu được.

Quê tôi là một nơi gần biển, đi xe máy tầm 20 phút là thấy biển liền, hồi trước nghe đâu địa điểm du lịch nổi tiếng luôn, dân Sài Gòn cuối tuần thường xuống du lịch, lúc đó Vũng Tàu gọi bằng điện thoại luôn. Sau bao nhiêu năm tháng biến động của thời cuộc giờ nó trở thành khu vực nuôi nghêu, nước đục ngầu, bờ biển thì lởm chởm toàn đá. Hồi qua tình cờ đọc được bài viết trên Facebook viết về mấy món ngon quê tôi nên nay tôi thử viết vài chữ. Riêng ở Việt Nam, nơi dành nhiều năng lượng cho việc ăn uống thì cách hiểu rõ một nơi nào thì đương nhiên qua các món đặc sản chỗ đó rồi. Đó là bánh giá Hoà Đồng, mắm tôm chà, phở bánh hủ tiếu, trái sơ ri. Bánh giá Hoà Đồng kiểu như bánh cống vậy nhưng bự hơn, bên ngoài phủ lớp bột chiên giòn, trên mặt bánh thường là một con tôm bự xung quanh là vài hột đậu phộng, phần nhân bánh đương nhiên có giá, một ít đậu xanh, gan heo được xào sẵn, bánh này thường ăn chơi, không chấm gì hết, bánh được bán tại chỗ (giống như chuối chiên vậy), nhưng tôi thấy đa phần từ những người bán rong, khi bạn đi xe khách khi xe ngừng sẽ có người bưng một mâm bánh lên xe bán, tầm 10 ngàn/cái, bánh giòn nên có thể để từ sáng đến chiều được. Mắm tôm chà được xem như quà biếu khách, tôi ăn riết từ nhỏ đến lớn thấy bình thường, giờ lớn hỏi nhiều người mới biết nó quí lắm, nó làm từ tôm đất, ngâm ủ rồi chà ra lấy thịt xong ngâm ủ tiếp, mắm này có vị mắm nhưng không có mùi mắm (này mới biết), tôi thường ăn với xoài sống hay cuốn bánh tráng với cá tai tượng chiên, nem nướng, có khi chơi sang thì lấy kho thịt ba rọi cắt miếng nhỏ cũng ngon lắm. Phở bánh hủ tiếu này thì giống phở thông thường nhưng không ăn chung bánh phở mà ăn với hủ tiếu trụng, do ba má tôi ăn vậy rồi từ nhỏ đã ăn kiểu này nên gần như là mặc định khi ăn phở, tôi đi nhiều nơi thấy mỗi xứ mình có kiểu ăn này, nguyên nhân chắc do xứ tôi nổi tiếng làm hủ tiếu quá. Sơ ri thì lúc tôi còn nhỏ gần nhà có hàng xóm trồng, cỡ 10 cây, mấy đứa nhỏ trong xóm hay chạy vô vườn nhà đó chơi, nếu cây có trái ăn được là quất luôn, đa phần mấy trái hơi chín chín nên không ngọt, không chua, giòn rụm, ở chợ hiện giờ thấy cũng bán đầy, có 2 loại sống hoặc chín, sống thì ăn sống chấm muối ớt, còn chín thì rửa, cắt bỏ phần đầu với đít, rồi ngâm với đường, muối ớt, còn có 2 kiểu nữa là làm chùm ruột với ngâm làm rượu, vị ngọt, độ không cao, uống chơi thì được, chứ để sát phạt nhau chắc tốn dữ à.

Khi ngồi trong nhà quá lâu, chán không thèm làm gì, không thèm nghĩ gì, trong đầu tôi phát ra những ý nghĩ kì lạ, một trong số đó là bụi. Bụi xuất hiện tràn lan khắp nơi, chúng quá nhỏ để thấy nhưng đủ để nhận biết, đó là cảm giác khó chịu nơi da mặt, vệt ố trên khăn hay ống tay áo mỗi khi chùi mặt, cơn hắt xì, chảy mũi khi ra đường, khó chịu nơi lòng bàn chân khi đi trên gạch men, lớp mịn trên giá sách, lớp mờ ảo trên bầu trời sáng sớm trên sông mỗi khi đi làm. Báo chí, phim tài liệu nói ra rả về tác hại của bụi với sức khoẻ nhưng chắc không ai quan tâm, tôi cũng thế. Mỗi lần quét nhà có bụi, ở phòng trọ trên Sài Gòn cũng có, nhà ba mẹ ở dưới quê cũng có. Bụi chắc là chặn cuối cùng mà tất cả mọi thứ mà chúng ta thấy sẽ hướng về người, vật, máy móc, nhà cửa…Bụi trong thùng rác hàng ngày tôi đổ có thể là một ai đó, con gì đó, cái gì đó. Tất cả mọi vật đều liên quan với nhau, cho dù nó có tri giác hay không, khi tan rã rồi nó cũng biến thành bụi rồi bay đi len lõi khắp nơi, tham gia tiếp tục vào cuộc sống này, nó chứng kiến, đồng hành với các thứ chưa biến thành bụi trên con đường biến thành bụi. Hiện giờ, trong cơ thể chúng ta ngoài vi nhựa chắc có bụi nữa, thứ bụi trong suy nghĩ, những sự kiện trong quá khứ, những thứ ta đốt ,tạt acid, xé nát, chặt đứt, cắt phăng,…ngoài những thứ ta trân trọng để trong tủ kính, đúc thành tượng,…nghĩ đến cảnh một căn phòng đầy những thứ quí giá mà bụi mù mịt, đầy mạng nhện, nhám cào…Mấy cái nào quí mình nhớ đến nhiều giống như mình cầm lên, lau thì nó sạch bụi, còn cái nào lâu quá không đụng tới, bụi bám riết rồi hư ố, tan rã thành bụi luôn. Tôi nghĩ căn phòng của mình bụi giờ chắc nhiều lắm, đồ quí cũ rã hết rồi, tôi có đưa mấy món mới vào, không biết để được bao lâu, phải chi có người nào dọn, gắn được máy lọc không khí thì đỡ bao nhiêu. Hay là giờ bỏ đập hết, khoá cửa lại, dù gì tất cả cũng thành bụi thôi mà, chống lại kết cục tất yếu đó làm gì. Đối phó với mấy cái hữu hình dễ hơn vô hình nhiều, thấy bụi ở ngoài mà sợ bụi trong lòng.