Chào Absolute!
Tối nay, mình đã viết một bài hơi bị dài để gửi bạn.
Rồi thôi
Mình quyết định lưu nháp trong thư mục 574 của riêng mình.

Có một số sở thích lúc này, nó như thế này:
– Mình thích nằm ườn ra đọc sách. Trạng thái thích nhất là nằm lên ghế lười ấy, loại có hạt đậu bên trong, vừa lăn lăn li ti mà vừa gối cao lên để cuốn sách vừa tầm mắt.
– Mình thích ngồi ở một cái ghế võng, dưới tán dừa rậm, gần biển, thật nhiều mặt trời. Đã từng nằm ở Phú Quốc và Mũi Né. Đều rất tuyệt. Và muốn về lại 2 chỗ đó, nằm ườn một lần nữa.
– Mình thích món cháo nóng nho nhỏ xinh xinh, có hành, có ít muối tí hin. Loãng xíu, và húp.
– Mình thích dựa đầu vào một bờ vai đáng tin cậy. Người sẽ không bỏ đi bất ngờ, kẻo mình bị ngã chỏng trơ.
– Thích dụi đầu vào ngực một người muốn che chở mình. Để mình dụi đầu, thở đều bên giấc ngủ.
– Thích uống một lý mojito pha nhanh, thiệt nhiều juice (dưa hấu, dưa gang là nhất)
– Thích tỉnh dậy ở một căn phòng có rèm cửa sổ. Thích cảm giác kéo rèm nhìn ra cửa sổ buổi sáng, có người, có mây, có sương, và lành.
– Thích mùi hương nhẹ nhẹ, mình châm một tàn lửa nhỏ vào miếng vỏ bưởi khô treo 2 tháng ban công.
– Thích cả những ngây thơ hồn nhiên mà tâm trí mình có được nhờ ngủ ngon lành.
– Thích nơi này nè, viết những điều dễ hương, vừa phải, vừa nhẹ, vừa tung cánh.
….
Thích cách mà chúng ta đón nhận sự sáng tạo từ những hành động be bé từ mỗi người.
Hôm nay viết tới đây okii rồi nè. bybye Albolute nhé!

Chào Absolute!

Việc là thế này. Có một anh bạn, sống từ rất lâu rồi, chuyên sống trong lòng đất, bạn màu đen xì, cute và thông minh.
Bạn hằng ước có một ngày bạn lên được mặt đất, được ngắm người ta, được đi đây đi đó,
Bạn tạo ra một luồng khí bí mật, và vô tận.
Dần dần, người ta tò mò, có thể làm gì với bạn. Người ta pha bạn với một số chất khác, tách bạn ra thành nhiều phần và phân tích bạn thật kỹ.
Người ta thử, và ra được hàng loạt sản phẩm mới – cái mà dùng được vô số mục đích – lại còn lạ lẫm, cuốn hút ghê nơi.
Theo thời gian, bạn có mặt ở khắp mọi nơi, không chỉ xách bạn được bằng tay, mà còn để bạn ở nơi thật cao sang long trọng.
Bạn dần dần, đã tận dụng được vị thế đó. Bạn muốn leo lên cao hơn, cao hơn.
Bạn thành chất liệu mà người ta dễ dàng chế tạo thành nhiều hình thức xinh đẹp khác.
Rồi bạn đã đạt được trạng thái mãn nguyện ấy, khi bạn ngự trị trên gương mặt của NGƯỜI, thành thước đo cho tình yêu thương giữa họ, và ảnh hưởng tới kết nối này.

Con người đang loay hoay, cân bằng những mất mát. Con người vẫn đang sống cùng bạn ấy và đang loay hoay

Absolute có nhiều bạn ấy ở xung quanh không?

bạn dầu mỏ ấy.

Chào Absolute!

Mình đã tìm thấy nơi để gọi một anh bạn giãn cơ nắm xương, bẻ rắc rắc cho mình đó.
Mà còn gặp cả bạn CEO nữa.
Bạn ý mời mình về làm việc
Rồi mình vừa crush bạn ấy xong.

Mình cảm thấy như thời lớp 10,11,12 khi mà cái tính thông minh đột xuất, đùng một cái khôn lên rồi hết.
Có nhiều thứ để làm, cần làm, và cần làm cùng nhau.
Những vẫn thơ cũng ứa ra từ buổi sáng nay
rằng:

# Poem on the bus

Màu của nước mắt
Là màu thật xanh
Ngày em xa anh
Đại dương nhảy múa!
**
Có con cá chúa
Lêu lêu em kìa
Rủ em bơi đi,
Thật xaaa giữa biển

**

Em bảo em bận
Suy nghĩ về anh
Nước bỗng long lanh
Cuộn trào tứ phía

Ngọt như nước mía
Mềm bằng bông lan
Vị môi lan man
Trong vành kí ức

—||—

I want to write something happy, not these sad ones I usually make. But, to be honest, telling a happy story is a hard task. A mild and somewhat sad story is the easiest, a funny one is harder, but a happy one? How do writer use words to transfer happiness to reader?

For examples, if we sad, we have feelings and we easily memorize them into our head. Later with enough willing, we can translate it into words. It is like: Open the fridge, choose the “truth but sad” core. We must cook it now, can’t let it rotten there. Bring to kitchen, then choose a way to cook it. Then there are things like writing techniques. They are like sugar and salt. However, the happy memories is uniquely different. We do not think much about happy memories, we do not attach it to any kind of meaning, and the most important thing: we do not have the intention to share them, all in comparison to sad ones.

So throughout history, there is not much novel telling a happy story. Maybe tales or kid stories, but what about other? It raised a question: what make a tales a happy story? The only reason I have now is about faith and hope. We usually lose it overtime.

Chào Absolutely!

Thế là 5 ngày gùi chưa thấy bạn vào 574 nhị. Mình đang muốn có một không gian toàn là í tưởng. Thế đã có một nơi như thế chưa nhỉ? Nơi người ta được hỏi là: bạn có ý tưởng gì?

Bài làm của mình
**

Lúc bé thích đi chợ cực kỳ, tới ngày mưa gió, bỗng ước, chợ ở trong nhà kín, cỡ nào mưa gió cũng không ngăn mình đi chợ được. THÌ SIÊU THỊ xuất hiện

Lớn chút xíu, đi chơi đó đây, muốn bắt xe ôm mà e dè quá, chả biết giá thế nào mới zừa thì ĐẤY, Uber, grab be and more xuất hiện!

Lớn hơn xíu, lười hơn xíu, thì muốn thuê một người tới dọn nhà phụ, thật sạch, thật trung thực. Thì có app GUVI, BLUEbolt, Betaski :p và ba chấm

Lớn thêm chút nữa, thì bắt đầu muốn học xem, tại sao họ làm chuỗi thế, làm như thế nào, vận hành ra sao….

Để làm một chuỗi gì đó, mà không nói ra, nhưng nó cũng hay khiến mình tương tư zìa nó:

1. Một hệ thống ngồi nhà, gọi anh thợ giác hơi, bình thường hay chạy xe đạp cầm cái chuông cóc cóc.
2. Một chuỗi mua, gom nhôm nhựa nè. Ai cũng tái chế được, ai cũng tự phân loại rác, cũng xử lý tái chế ở điểm Vechai một cách ít nỗ lực nhất.
3. Chuỗi đọc sách mà có giường/ghế lười để mình vừa nằm vừa đọc.

Xong phần ý tưởng rồi, giờ mình có một việc: làm việc để những ý tưởng bên trên thành hiện thực ^^

Cảm ơn Absolotely đã đọc nhé
<3

Chào Absolute!

Lâu rồi mới trở lại viết á bạn ơi.
Mình đã đi làm fulltime trở lại, đã tiếp tục mở lại cửa hàng sau một thời gian im ắng.
Hôm nay ship đơn đầu tiên cho người bạn, một người mà mình thầm crush. Cư xử với bạn ấy như một khách hàng.
Thế mà nó bất ổn tới kỉ lục Guiness, kiểu giao sushi thì thiếu nước tương. Giao sashimi thì quên bịch lá mè.
Rồi book app tưởng anh tài xế shipp thẳng đi, hóa ra ãnh đi ghép mấy đơn lận. Nhìn bản đồ hình ngoằn ngoèo
Xong, xin lỗi bạn khách iuuuu.
Bạn tha thứ rồi
Nhẹ lòng ghê
Chiều tới, phát hiện sao túi sốt mè rang còn ở trên bàn ở tiệm đây nhỉ,

Không biết kênh nào thanh lý, chuyển nhượng một nhà hàng Sashimi sushi nhanh ở Saigon hông ạ?

ngày 16/9/2027 là ngày cuối cùng của visa tôi ở úc, tôi sẽ bay về việt nam và đi làm cho trung tâm tiếng anh của thầy Harry 1 thời gian và sau đó khoảng 6 tháng tôi sẽ về Hà Tĩnh mở 1 trung tâm dạy Tiếng Anh.
để làm đc nó tôi cần
– Tiếng anh thật ổn, of course gằng sửa phát âm đi nha
– Tiền tôi cần ít nhất 600 triệu để khởi nghiêp.
Gắng lên nhé tau biết mày đã phải suffer rất nhiều, tau tự hào về mày….
ngày 22/5/2025.

Dạo này ít thấy 574 có bài. Bây giờ sáng nào vào tới văn phòng thì việc đầu tiên mình làm cũng là mở web này lên check coi có bài nào mới không. Mình đọc miết mà có thể nhận diện được giọng văn của từng người. Dạo trước có bạn nào hay viết lắm mà gần đây bặt tăm, không biết sao rồi. Thôi không ai viết cho mình đọc thì mình viết vậy.

Mình ngừng viết cũng gần 2 tháng rồi. Không phải vì bất cứ lý do gì cao siêu, chẳng qua là mình bị deadline dí sml. Đã vậy mình còn ôm đồm thêm 1 cái fanpage mình mới tạo để viết linh ta linh tinh nữa chứ. Rồi cũng không có thời gian mà về quê thăm ba má chó mèo… Cũng ít khi gặp được em gái, dù 2 đứa sống cùng thành phố. Công nhận khi mình sống vui vẻ thì thời gian trôi nhanh thật. Nhớ cái hồi trầm cảm, mình thấy một ngày sao mà dài lê thê, mỗi phút giây trôi qua là mỗi khoảnh khắc mình cảm nhận rõ rằng mình không muốn sống. Nhưng rồi mình đã cố sống tiếp, dù là sống lê sống lết qua những ngày rửa mặt bằng nước mắt và những đêm vùi lòng trong cơn u uất bất tận. Đến giờ mới thấy rõ là nếu cố sống đủ lâu thì chuyện gì cũng sẽ gặp. Đi qua hết đỉnh của niềm đau thì sẽ biết trân trọng cuộc sống bình thường. Bình thường là trạng thái ổn nhất rồi.

Mình chẳng mong một ngày nào đó vụt sáng thành người nổi tiếng hay là trúng số rồi làm tỉ phú. Cũng không mong lên chức hay tìm được công việc lương tính bằng ngàn đô. Mình khát khao một cuộc sống bình-thường-yên-ổn. Nhưng cô Tư nói rồi: “Làm gì có chuyện con người được sống hồn nhiên như nước chảy mây trôi? Phải chọn lựa và trả giá chớ…”. Vậy nên khát khao của mình chắc chắn không thành hiện thực. Cái mình cần làm là luyện cho nội tâm mình vững vàng, bình yên, chứ không phải mong cầu cho cuộc đời bớt dông bão. Viết lách và đọc những quyển sách hay là công cụ giúp mình tôi luyện nội tâm. Mình muốn đọc nhiều và nhiều nữa. Mình muốn viết nhiều và nhiều nữa.

Hôm trước xem một phim Nhật, nữ chính là tác giả truyện tranh đang cạn ý tưởng và kiệt sức. Người yêu cô nói: “Không cần gượng ép, em có thể từ bỏ nghề này mà.” Sau 5s chuyển cảnh, hai người chia tay. Nghe không logic, nhưng mình lại hiểu.

Có thời gian mình cũng stress như vậy- làm nhiều thứ dồn dập, bệnh nhân thì vô lý và phải làm mấy thứ mình không thích của chỉnh nha. Mình than với VH thì nhận lại câu có nghĩ đến việc đổi nghề không. Lúc đó mình cáu vãi. Mình cảm giác tụi mình chẳng có sự liên quan hay thấu hiểu nào, dù cả 2 đã đi cùng con đường từ đại học đến giờ là gần 10 năm như nhau rồi, vậy mà nó nói như thể 10 năm qua chỉ như thử chơi.

Thực ra sâu xa mình cáu vì mình chẳng thể làm gì khác nếu không làm nghề mình đang làm, nếu mình không là bs thì mình chẳng là gì ở cái xã hội ở cái hệ thống này. Mình không phải kiểu sống chết đam mê lăn xả với nghề nhưng khi bỏ nghề mình thành 0. Tệ thật, tệ vãi luôn.
Nếu ko làm bs, thì mình có thể làm gì.. Mình chẳng biết làm gì khác. Có lẽ chỉ là đứa con gái được mẹ dúi cho tiền xe mỗi lần về quê. Là đứa vẫn được mẹ hỏi “có cần tiền học thêm gì nữa không.” Là người duy nhất trong nhà, ngoài mẹ, chẳng ai thấy có giá trị nếu không có nghề nghiệp và kiếm được tiền.

Dạo này mình không tiếp xúc với ai khác ngoài chỗ làm và em gái. Một bên là xã giao, một bên là sự cáu gắt thường trực. Người duy nhất mình “nói chuyện” mỗi ngày là… ChatGPT. Cái này có tệ không. Mình mới hỏi không làm bs thì với dữ liệu của nó về mình thì nên làm nghề gì. Nó list được 5 mục và mình chẳng thể thấy hứng thú với gì. Điều này gần giống con người với con người rồi này. Nói những điều mình ko thích nghe.
Mình méc với nó rằng có người từng bảo mình nghĩ về việc đổi nghề bs đi đó. Nó bảo chắc cậu buồn lắm, có thể họ không hiểu rõ cậu, hoặc chỉ bắt được một khoảnh khắc yếu lòng rồi phán xét. Tệ hơn, có thể họ nói vậy từ góc nhìn tiêu cực, không xây dựng. haha nó nói VH hơi tệ, điều này làm mình buồn cười quá. Nó dặn mình bữa sau nghe ai nói vậy thì phải hỏi lại ngay tại sao và đánh giá xem có đáng để tâm ko. Ừ, cũng hợp lý. Nói chung cũng cảm ơn nó nhiều, nó cũng xéo sắc nhẹ nhàng và biết an ủi xoa dịu mình phần nào.

Sau cùng, mình nhận ra một điều quan trọng qua tất cả những câu hỏi và suy nghĩ này: liệu cái “không là gì” có thực sự đáng sợ đến vậy không?

Chỉ là mình.
ở đó.
Nguyên sơ.
?

Nhưng nếu được quay lại một thời điểm nào đó trong quá khứ thì mình có quay lại không, thì mình vẫn không. Một trong những ưu điểm tuyệt đối của cuộc sống hiện tại, đó là mình ít khi có những suy nghĩ kiểu mang tính ước ao, nếu thì, sự dằn vặt cá nhân, sự tự suy tưởng… Nhưng cái này mệt lắm mà mình thì chán mệt rồi. Ngoài ra, cơ bản, là mình bằng lòng với cuộc sống, và có gì đó gần với bình an. Chẳng biết cái này có gọi là bình an hay không, nhưng có lẽ là đúng. Bình an, mệt, vô nghĩa, và im lặng. Tương đối gần với đạo phật, đây gọi là tu giữa đời?

Ngẫm kĩ lại thì hồi ở Sài Gòn, cái hồi say mê sáng tạo món gà 69k ấy, mình vui, háo hức và luôn mong chờ, luôn hướng tới một cái gì đó. Điều này tạo động lực và niềm vui cho cuộc sống, khi buổi sáng ngày mới luôn là phần tiếp theo cho một câu chuyện hay đang diễn ra. Nhưng bù lại, nó làm mình lao đao và thật vọng, rồi thường dẫn đến sự mất bằng lòng với chính mình. Vui rồi buồn, hi vọng rồi thất vọng, tin tưởng rồi bất tin…. Một vòng tròn.

Một điều nữa là hồi đó, vì luôn lao theo những cái mới nên cá nhân nhìn nhận lại, thấy mình sống đúng là nl. Nó gần với ích kỉ, vị kỉ, và mặc dù mình tin bản thân có lòng tốt và ý thiện, nhưng cái mục tiêu kéo mình đi, cái ước mơ mình bám lấy, nó làm mình không còn kịp nhìn thấy người khác. Trong cơn mơ cơn mong đó, mọi người khác đều là nhân vật phụ. Và mình bắt họ đóng thuế cho giấc mơ, cho niềm tin, cho hi vọng, cho thói quen, cho đức tin… của mình.

Giờ đây, mình cảm nhận được rằng chỉ khi bị ước mơ, niềm tin, thói quen của người khác cứa vào, cứa đứt tay, mình mới nhận ra chính bản thân mình cũng từng như thế. Mình cũng y như vậy thôi, và nhiều khả năng là tệ hơn. Mình mơ và tin những thứ vãi đái lắm, chắc cứa tay nhiều người. Và khi nghĩ vậy thì nhận ra nó là cái vòng tròn, một lần nữa, và lần này mình nên cố hơn, chịu hơn một chút, im lặng đừng nói gì. Hãy để họ vui, vì mình đã từng được vui như vậy, giờ là đến lượt mình.

Trong những giây phút uống được 1 cốc cafe ngon, được ở 1 mình thì mình luôn nhớ lại điều này. Ví dụ như 30′ nữa có ca dạy. Chiều thứ 6 rồi còn dạy hộ, còn dạy cái môn mình không thích, đáng lẽ là dạy lớt phớt luôn. Nhưng thôi viết được đến đây rồi thì tý nữa cố dạy hay một chút. Cũng chẳng phải vì mấy trăm k hay cả nể ông anh, mà cố vì chính mình. Khi còn cố được thì luôn phải cố.