Dạo này ít thấy 574 có bài. Bây giờ sáng nào vào tới văn phòng thì việc đầu tiên mình làm cũng là mở web này lên check coi có bài nào mới không. Mình đọc miết mà có thể nhận diện được giọng văn của từng người. Dạo trước có bạn nào hay viết lắm mà gần đây bặt tăm, không biết sao rồi. Thôi không ai viết cho mình đọc thì mình viết vậy.
Mình ngừng viết cũng gần 2 tháng rồi. Không phải vì bất cứ lý do gì cao siêu, chẳng qua là mình bị deadline dí sml. Đã vậy mình còn ôm đồm thêm 1 cái fanpage mình mới tạo để viết linh ta linh tinh nữa chứ. Rồi cũng không có thời gian mà về quê thăm ba má chó mèo… Cũng ít khi gặp được em gái, dù 2 đứa sống cùng thành phố. Công nhận khi mình sống vui vẻ thì thời gian trôi nhanh thật. Nhớ cái hồi trầm cảm, mình thấy một ngày sao mà dài lê thê, mỗi phút giây trôi qua là mỗi khoảnh khắc mình cảm nhận rõ rằng mình không muốn sống. Nhưng rồi mình đã cố sống tiếp, dù là sống lê sống lết qua những ngày rửa mặt bằng nước mắt và những đêm vùi lòng trong cơn u uất bất tận. Đến giờ mới thấy rõ là nếu cố sống đủ lâu thì chuyện gì cũng sẽ gặp. Đi qua hết đỉnh của niềm đau thì sẽ biết trân trọng cuộc sống bình thường. Bình thường là trạng thái ổn nhất rồi.
Mình chẳng mong một ngày nào đó vụt sáng thành người nổi tiếng hay là trúng số rồi làm tỉ phú. Cũng không mong lên chức hay tìm được công việc lương tính bằng ngàn đô. Mình khát khao một cuộc sống bình-thường-yên-ổn. Nhưng cô Tư nói rồi: “Làm gì có chuyện con người được sống hồn nhiên như nước chảy mây trôi? Phải chọn lựa và trả giá chớ…”. Vậy nên khát khao của mình chắc chắn không thành hiện thực. Cái mình cần làm là luyện cho nội tâm mình vững vàng, bình yên, chứ không phải mong cầu cho cuộc đời bớt dông bão. Viết lách và đọc những quyển sách hay là công cụ giúp mình tôi luyện nội tâm. Mình muốn đọc nhiều và nhiều nữa. Mình muốn viết nhiều và nhiều nữa.