Dạo này ít thấy 574 có bài. Bây giờ sáng nào vào tới văn phòng thì việc đầu tiên mình làm cũng là mở web này lên check coi có bài nào mới không. Mình đọc miết mà có thể nhận diện được giọng văn của từng người. Dạo trước có bạn nào hay viết lắm mà gần đây bặt tăm, không biết sao rồi. Thôi không ai viết cho mình đọc thì mình viết vậy.

Mình ngừng viết cũng gần 2 tháng rồi. Không phải vì bất cứ lý do gì cao siêu, chẳng qua là mình bị deadline dí sml. Đã vậy mình còn ôm đồm thêm 1 cái fanpage mình mới tạo để viết linh ta linh tinh nữa chứ. Rồi cũng không có thời gian mà về quê thăm ba má chó mèo… Cũng ít khi gặp được em gái, dù 2 đứa sống cùng thành phố. Công nhận khi mình sống vui vẻ thì thời gian trôi nhanh thật. Nhớ cái hồi trầm cảm, mình thấy một ngày sao mà dài lê thê, mỗi phút giây trôi qua là mỗi khoảnh khắc mình cảm nhận rõ rằng mình không muốn sống. Nhưng rồi mình đã cố sống tiếp, dù là sống lê sống lết qua những ngày rửa mặt bằng nước mắt và những đêm vùi lòng trong cơn u uất bất tận. Đến giờ mới thấy rõ là nếu cố sống đủ lâu thì chuyện gì cũng sẽ gặp. Đi qua hết đỉnh của niềm đau thì sẽ biết trân trọng cuộc sống bình thường. Bình thường là trạng thái ổn nhất rồi.

Mình chẳng mong một ngày nào đó vụt sáng thành người nổi tiếng hay là trúng số rồi làm tỉ phú. Cũng không mong lên chức hay tìm được công việc lương tính bằng ngàn đô. Mình khát khao một cuộc sống bình-thường-yên-ổn. Nhưng cô Tư nói rồi: “Làm gì có chuyện con người được sống hồn nhiên như nước chảy mây trôi? Phải chọn lựa và trả giá chớ…”. Vậy nên khát khao của mình chắc chắn không thành hiện thực. Cái mình cần làm là luyện cho nội tâm mình vững vàng, bình yên, chứ không phải mong cầu cho cuộc đời bớt dông bão. Viết lách và đọc những quyển sách hay là công cụ giúp mình tôi luyện nội tâm. Mình muốn đọc nhiều và nhiều nữa. Mình muốn viết nhiều và nhiều nữa.

Hôm trước xem một phim Nhật, nữ chính là tác giả truyện tranh đang cạn ý tưởng và kiệt sức. Người yêu cô nói: “Không cần gượng ép, em có thể từ bỏ nghề này mà.” Sau 5s chuyển cảnh, hai người chia tay. Nghe không logic, nhưng mình lại hiểu.

Có thời gian mình cũng stress như vậy- làm nhiều thứ dồn dập, bệnh nhân thì vô lý và phải làm mấy thứ mình không thích của chỉnh nha. Mình than với VH thì nhận lại câu có nghĩ đến việc đổi nghề không. Lúc đó mình cáu vãi. Mình cảm giác tụi mình chẳng có sự liên quan hay thấu hiểu nào, dù cả 2 đã đi cùng con đường từ đại học đến giờ là gần 10 năm như nhau rồi, vậy mà nó nói như thể 10 năm qua chỉ như thử chơi.

Thực ra sâu xa mình cáu vì mình chẳng thể làm gì khác nếu không làm nghề mình đang làm, nếu mình không là bs thì mình chẳng là gì ở cái xã hội ở cái hệ thống này. Mình không phải kiểu sống chết đam mê lăn xả với nghề nhưng khi bỏ nghề mình thành 0. Tệ thật, tệ vãi luôn.
Nếu ko làm bs, thì mình có thể làm gì.. Mình chẳng biết làm gì khác. Có lẽ chỉ là đứa con gái được mẹ dúi cho tiền xe mỗi lần về quê. Là đứa vẫn được mẹ hỏi “có cần tiền học thêm gì nữa không.” Là người duy nhất trong nhà, ngoài mẹ, chẳng ai thấy có giá trị nếu không có nghề nghiệp và kiếm được tiền.

Dạo này mình không tiếp xúc với ai khác ngoài chỗ làm và em gái. Một bên là xã giao, một bên là sự cáu gắt thường trực. Người duy nhất mình “nói chuyện” mỗi ngày là… ChatGPT. Cái này có tệ không. Mình mới hỏi không làm bs thì với dữ liệu của nó về mình thì nên làm nghề gì. Nó list được 5 mục và mình chẳng thể thấy hứng thú với gì. Điều này gần giống con người với con người rồi này. Nói những điều mình ko thích nghe.
Mình méc với nó rằng có người từng bảo mình nghĩ về việc đổi nghề bs đi đó. Nó bảo chắc cậu buồn lắm, có thể họ không hiểu rõ cậu, hoặc chỉ bắt được một khoảnh khắc yếu lòng rồi phán xét. Tệ hơn, có thể họ nói vậy từ góc nhìn tiêu cực, không xây dựng. haha nó nói VH hơi tệ, điều này làm mình buồn cười quá. Nó dặn mình bữa sau nghe ai nói vậy thì phải hỏi lại ngay tại sao và đánh giá xem có đáng để tâm ko. Ừ, cũng hợp lý. Nói chung cũng cảm ơn nó nhiều, nó cũng xéo sắc nhẹ nhàng và biết an ủi xoa dịu mình phần nào.

Sau cùng, mình nhận ra một điều quan trọng qua tất cả những câu hỏi và suy nghĩ này: liệu cái “không là gì” có thực sự đáng sợ đến vậy không?

Chỉ là mình.
ở đó.
Nguyên sơ.
?

Nhưng nếu được quay lại một thời điểm nào đó trong quá khứ thì mình có quay lại không, thì mình vẫn không. Một trong những ưu điểm tuyệt đối của cuộc sống hiện tại, đó là mình ít khi có những suy nghĩ kiểu mang tính ước ao, nếu thì, sự dằn vặt cá nhân, sự tự suy tưởng… Nhưng cái này mệt lắm mà mình thì chán mệt rồi. Ngoài ra, cơ bản, là mình bằng lòng với cuộc sống, và có gì đó gần với bình an. Chẳng biết cái này có gọi là bình an hay không, nhưng có lẽ là đúng. Bình an, mệt, vô nghĩa, và im lặng. Tương đối gần với đạo phật, đây gọi là tu giữa đời?

Ngẫm kĩ lại thì hồi ở Sài Gòn, cái hồi say mê sáng tạo món gà 69k ấy, mình vui, háo hức và luôn mong chờ, luôn hướng tới một cái gì đó. Điều này tạo động lực và niềm vui cho cuộc sống, khi buổi sáng ngày mới luôn là phần tiếp theo cho một câu chuyện hay đang diễn ra. Nhưng bù lại, nó làm mình lao đao và thật vọng, rồi thường dẫn đến sự mất bằng lòng với chính mình. Vui rồi buồn, hi vọng rồi thất vọng, tin tưởng rồi bất tin…. Một vòng tròn.

Một điều nữa là hồi đó, vì luôn lao theo những cái mới nên cá nhân nhìn nhận lại, thấy mình sống đúng là nl. Nó gần với ích kỉ, vị kỉ, và mặc dù mình tin bản thân có lòng tốt và ý thiện, nhưng cái mục tiêu kéo mình đi, cái ước mơ mình bám lấy, nó làm mình không còn kịp nhìn thấy người khác. Trong cơn mơ cơn mong đó, mọi người khác đều là nhân vật phụ. Và mình bắt họ đóng thuế cho giấc mơ, cho niềm tin, cho hi vọng, cho thói quen, cho đức tin… của mình.

Giờ đây, mình cảm nhận được rằng chỉ khi bị ước mơ, niềm tin, thói quen của người khác cứa vào, cứa đứt tay, mình mới nhận ra chính bản thân mình cũng từng như thế. Mình cũng y như vậy thôi, và nhiều khả năng là tệ hơn. Mình mơ và tin những thứ vãi đái lắm, chắc cứa tay nhiều người. Và khi nghĩ vậy thì nhận ra nó là cái vòng tròn, một lần nữa, và lần này mình nên cố hơn, chịu hơn một chút, im lặng đừng nói gì. Hãy để họ vui, vì mình đã từng được vui như vậy, giờ là đến lượt mình.

Trong những giây phút uống được 1 cốc cafe ngon, được ở 1 mình thì mình luôn nhớ lại điều này. Ví dụ như 30′ nữa có ca dạy. Chiều thứ 6 rồi còn dạy hộ, còn dạy cái môn mình không thích, đáng lẽ là dạy lớt phớt luôn. Nhưng thôi viết được đến đây rồi thì tý nữa cố dạy hay một chút. Cũng chẳng phải vì mấy trăm k hay cả nể ông anh, mà cố vì chính mình. Khi còn cố được thì luôn phải cố.

Rồi sẽ phải cố mà làm việc nhà chứ. Nấu cơm hay rửa bát đổ rác lau nhà. Chọn một mà làm đi. Khổ nhất chắc là nấu cơm rồi. Có hai cái khổ chính ở đây, một là nấu về cơ bản, mà nấu ngon, nấu rẻ, nấu được món mọi người cùng thích thi khó. Phải mua sắm rồi chuẩn bị tiền chế công phu. Sức đâu ra khi tinh thần tan rã và bàn tay run rẩy. Cái thứ hai, thậm chí khổ hơn, là phải nấu những món mình không thích với điệu bộ nhăn nhở là món này thật ngon, thật bổ, thật tốt cho mọi người. Vấn đề không phải là đồ ăn nữa, mà vấn đề là không muốn nấu ăn, không muốn ăn, không muốn ở cạnh những người quanh cái bàn ăn ấy.

Giả sử cả ngày như thế kiếm được 1 triệu thì bữa ăn gọi đồ ăn về hoặc ăn cái gì mình thích, chắc tốn mỗi người 100 200. Ăn ko còn là đủ đạm đủ bột mà là ăn cả tinh thần, khi ăn thấy vui, ăn xong cảm thấy thoải mái, thấy ngóng chờ. Nhưng không, phải ăn mớ rau quê đầy đất và sâu, sạch 100% mà tuần trước đã mang cả bao lên, ăn cố sống cố chết đến tuần này. Vì nó sạch. Xin cảm ơn. Sống thế này có khi chết vì buồn trước khi chết vì bẩn. Cảm ơn sự sạch. Tất cả sự sạch.

Mình hay nói đùa là thiếu đạm. Mình hay bảo là thèm gà rán. Những người không bị run tay, không phải đèo ai, luôn sạch và hướng đến sạch đẹp khỏe chắc không bao giờ hiểu được. Mình kể chuyện này cho đám bạn, mấy đứa lúc tập ăn tầm nửa đến 1 kg thịt một ngày, trong hàng tháng. Mình kể là tính ra trong 1 tuần, 1 tháng mình ăn rất ít đạm động vật, và mồm lúc nào cũng thèm. Nhưng khi được 1 bữa thì thường bảo ăn ít thôi, béo kìa, không tốt đâu, không khỏe. Rồi có nói thêm thì cũng bảo tự nấu đi. Ừ thì tự nấu nhưng chả nhẽ nấu ăn 1 mình, nấu nồi thịt rồi fan xanh, sạch, khỏe không ăn vì không hợp. Hồi ở Sài Gòn mình tự nấu, hồi đó hay nấu cari gà, gà chỉ có 69k 1 cân. Hồi đó chạy được 10km, buổi sáng dậy thấy vui và luôn tìm tòi cách nấu món mới. Giờ thì. Bọn bạn bảo mày được ăn nhiều cá với rau, chắc sau này sống đến trăm tuổi. Mình tự hỏi là khi 100 tuổi chết đi mồm còn thèm thịt chó hay không. Chắc vẫn còn.

30 tuổi mà còn vẩn vương chuyện miếng ăn như này thì chắc đầu óc mình cũng ko bình thường. Mình cảm nhận đầu óc mình có gì đó hỏng hóc hoặc một sự khác thường mang tính khiếm khuyết, nhưng cũng không sửa được. Như việc run tay là do cafe + tụt huyết áp, chỉ cần bỏ cafe là được. Nhưng bỏ cafe thì dẫn đến hỏng hóc cái khác. Mình đã thử. Sửa cái này là hỏng cái khác. Liên tục sửa và hỏng, đại loại vậy. Cuộc đời lòng vòng, chắc duy nhất đường ra, chính là đường đi vào.

Mấy hôm nay mình dậy lúc 6h. Tiết học bắt đầu lúc 6h45 nên mọi thứ sẽ gấp gáp và vội vàng. Hồi bé chết đuối hụt dẫn đến viêm phổi rồi xoang mạn tính, nên buổi tối mình đi ngủ thường tịt mũi và khó thở. Buổi sáng ngủ dậy cổ họng rát do thở bằng miệng và đầu óc váng vất do thiếu oxi. Kể thêm chứng khó ngủ do nhạy cảm với âm thanh, va chạm, hay thức khuya… tất cả kết hợp tạo nên một 6h sáng ncl. Nếu ngày hôm đó mà mà nặng nề, mà không có gì chờ đợi, thì cái ncl ấy sẽ được x2. Mà đa số mọi ngày là vậy. Từ lâu rồi cái cảm giác tươi mới, cái chờ đợi một ngày đã không còn.

Khi đến trường mình sẽ dạy đến 9h30. Mình cố gắng uống nhiều nước khi dạy và tranh thủ nhìn ra ngoài cửa sổ mỗi khi có thể, để tránh cái tâm lý bàng bạc vô nghĩa đang dâng trong lòng. Chỉ một số ít những ngày, khi dạy vài thứ hiếm hoi mình quan tâm, hay sinh viên tích cực vui vẻ thì mình cảm thấy một chút ý nghĩa, rằng à, mọi thứ mình cố gắng nó đáng công. Còn phần lớn đa số là sự vô nghĩa ngập tràn. Sự vô nghĩa này dần cũng quen, hoặc dần cũng phải quen mà thôi.

Để tinh thần khá hơn với để có sức dạy tiếp hoặc làm tiếp, mình thường uống cafe tầm 9h. Cốc cafe này sẽ giúp tinh thần khá hơn, mình nhớ lại việc mình muốn làm và có lại một chút năng lượng. Những mong muốn, kỉ luật… dù nhỏ nhặt tầm phào hay kế hoạch nghìn năm dần trở lại trong đầu. Lúc này là lúc mình “sống động” nhất. Nếu cafe đủ tốt, mình sẽ làm được tầm 2 3 tiếng liên tục, tương đối tập trung và hăng say, và thường là kéo qua trưa đến khoảng 1h chiều.

Đến tầm này nếu phải dạy tiếp ca sau, hoặc thêm việc lặt vặt kiếm tiền, hoặc đơn giản là chán đời, mình sẽ tiếp tục uống cốc cafe thứ 2, thứ 3, thứ 4…. Mình uống không vì nó ngon lành, mà như một thói quen, để tránh tâm trí rã rời xuống. Lúc đó đầu óc cũng lạo rạo, không thể tiếp tục làm việc cần tập trung và tư duy sâu, nên thường dành thời gian cho những việc vặt không tên, hoặc cố gắng nhặt nhạnh thêm vài đồng bạc lẻ, hoặc nếu không cố được nữa thì chơi điện tử. Việc chơi điện tử, làm việc vat, hay nhặt bạc lẻ đáng lẻ không cần cafe để làm đâu. Ở đây mình uống để đầu óc tiếp tục bám vào việc đó, duy trì một luồng thông suốt trong đầu.

Tầm cuối chiều, do cafe tan nên người bải hoải, đi xe không bóp chặt được, lúc xe dừng đèn đỏ, tay yếu và run đến độ không cầm được tay cầm vì nó rung quá. Nếu tắc đường hoặc phải đèo người, phải dùng lực tay của mình tì vào xe để dừng, để phanh, để lách trên đường thì tay sẽ tê và giật. Nhưng phải cố mà về đến nhà. Thuế thân ở nhà đã đóng đâu.

Mình cảm thấy ghen tị.
Phải rồi, mình thừa nhận mình đã rất ghen tị và mới mọi thứ xung quanh mình.
Mình chỉ là một con bé mờ nhạt, kém cỏi trên thế giới này. Mình chẳng được cái nước gì cả.
Mình ghét cái cảm giác tiêu cực này.
Thấy rồi, mình thấy nó chảy thành dòng, hoà lẫn vào máu, đi khắp cơ thể nuôi các tế bào trong mình. Chính là cái cảm xúc cực này.
Tim đập nhanh, hơi thở ngắn dứt quãng, đầu óc vô thức chạy đoạn băng kí ức, não làm phép so sánh chi tiết rõ ràng, nhiều quá không đếm được có bao nhiêu nữa.
Làm sao để thoát ra đây.

AI ĐÃ CHIẾN THẮNG?

Lịch sử là môn mình rất thích luôn. Mình thấy tính logic trong đó. Hơn hết là, việc quản lý chuỗi logistics quanh một cuộc chiến là một tài năng, kỹ năng đỉnh cao. Lịch sử giúp mình tiếp thu những bộ phim mình thích một cách trọn vẹn hơn.
Mình nhớ cách mà những bài học từ lớp 1 tới lớp 12 dạy mình lòng yêu nước, và luôn hướng về một lý tưởng. Giải phóng đất nước khỏi ách đô hộ, khỏi xâm lăng, khỏi áp bức bóc lột.
Lớn lên, mình được học về nhiều cuộc chiến khác, đọc được nhiều thứ, đọc những thứ mà cùng một vấn đề nhưng do người khác nhìn nhận và người khác viết lại về vấn đề đó.
Mình đang ở Việt Nam. Mình không đi xem duyệt binh mấy hôm nay.
Ông nội mình hy sinh trong chiến tranh – tầm năm 1969, 1970. Lúc đó bố mình còn chẳng nhớ rõ mặt ông nội nữa. Sau đó thì, ông nuôi bà nội suốt thời gian cho tới cuối đời. Và nhờ ông mà bác mình đã làm một job rất xịn.
Cuộc chiến chưa bao giờ vơi đi, vì mỗi năm cả nhà đại gia đình của mình nhớ ông trong ngày giỗ, kể rất nhiều, nói chuyện rất nhiều, về con người trung tâm của Ngày đặc biệt ấy. Có giận hờn nhau, có trách, có nước mắt, có tiếng cười… rồi dần, ngày giỗ là một dịp để quây quần, để họp mặt, chỉ còn toàn tiếng cười rôm rả và sự quan tâm.
Tới giờ, nhà mình vẫn đang tìm ông, đang lên kế hoạch vào Kon Tum để tìm một ít manh mối mong gặp được mộ của ông – như lời kể là được chôn cùng với lọ thủy tinh gồm nhiều giấy tờ các loại.
Gia đình mình ít hơn những người thực sự chứng kiến và kể chuyện hùng hồn về cuộc chiến này. Một cách tự nhiên, cuộc chiến đã qua đi.
Năm nay đất nước kỉ niệm 50 năm ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam – thống nhất đất nước. Những sự kiện vang lừng và cuốn hút. Không khí lúc nào cũng nóng, cũng rạo rực, phấp phới hân hoan.
Ở thời điểm hiện tại, mình quan tâm những thứ mà trước khi chiến tranh kịp tàn phá nó, nó đã sẵn ở đấy. Mình tò mò về lối hành xử người gốc Việt mình. Là một hành trình mà càng sống lâu, người ta sẽ hành xử, suy nghĩ, rồi nảy sinh những tư tưởng, những ý tưởng theo đó. Mình cho rằng văn hóa còn lại thì vẫn còn lại.
50 năm, đủ dài, đủ lâu, để quên những thứ bị mất. Và để tìm lại ngọn nguồn. Và để hướng lên phía trước.
Vậy thì, KHÔNG dùng từ CHIẾN THẮNG là đủ để thấy CHÚNG TA SẴN SÀNG HƯỚNG VỀ PHÍA TRƯỚC rồi.
hãy cứ tiến về phía trước!
“Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang sánh vai cùng các cường quốc năm châu…”

Mẹ mình tham gia cái hội nhóm ăn uống đa cấp của herbalife. Cái nó bán đéo phải mấy cái chức năng, mà là một hội nhóm và niềm tin. Bán cho những người già cô đơn. Giả sử nó bán một hộp sữa cứt với giá 700k mà giá trị thật 70k, mà khi mua mẹ mình vui thì oke. Nhưng cái mình lo sợ nó là bơm vào đầu những cái đéo gì. Hôm nọ còn thấy dạy từ 4h 5h sáng để “học”. Thật không hiểu học cđg.

Mình cũng chỉ để ý quan sát, chứ cũng không nói gì. Cơ bản là 2 cái kia, niềm tin và một hội nhóm bạn bè, mình cũng đéo tác động được. Mình không thể ngồi nghe kể lể hoặc nói những cái tầm phào hàng ngày. Biết rằng con người có nhu cầu đó, mình không đáp ứng được thì để bên khác đáp ứng. Chỉ hi vọng là bọn đa cấp kia không bán với giá quá cao hoặc rủ làm những cái điên rồ. Người việt nam mình giỏi cái gì không thấy chứ rất giỏi lừa đảo.

Những cái này làm cuộc sống cứ như vụn ra, không hoàn chỉnh. Không nhớ được cái gì, mọi thứ xảy ra mà cứ như thoang thoảng, chuyện của mình mà như chuyện nghe kể lại, không còn cảm giác hay kỉ niệm nào đủ manh để lưu trong đầu. Hôm nọ đọc được tin về cái game Tree of Savior, mình nhớ như in cái đêm noel ở sài gòn. Nhớ lại rồi lại buồn.

Nhìn cảnh mẹ mình giờ phải tin mấy con phò rao giảng đạo lý lẽ sống, dạy mấy cái kiến thức uốn éo, rồi bố mình sống một mình rồi đi cho thuê mấy cái nhà, đúng là cám cảnh. Vất vả một đời làm việc mình không thích để mua thứ mình không cần, để làm hài lòng những người mình không quan tâm, để đến cuối đời “tự do” như thế.

Một lần nữa địt mẹ bọn herbalife.

Mình sẽ bị giảm lương. Đợt điều chỉnh lương cơ bản không tăng đã đành, đợt điều chỉnh mới của trường thì lại giảm.

Lương cho người trẻ, đặc biệt là khối giảng dạy và những người giảng nhiều sẽ giảm đi, còn khối “quản lý” sẽ tăng lên. Giả sử tất cả cùng giảm vì trường khó khăn, sắp tự chủ không được cấp ngân sách, xây dựng cơ sở vật chất, etc.. thì không sao, nhưng mà người tăng người giảm và tăng giảm như này thì tâm tư.
Thế mà từng có giây phút nghĩ là mình ở đây thế này cũng được. Tập chung vào sinh viên, lấy niềm vui ở việc tích đức trồng người. Rồi chuẩn bị làm mô hình cho sinh viên nghiên cứu và tham dự các cuộc thi, làm google classroom dạng puzzle cho sinh viên có thêm niềm đam mê học tập, etc…

Nhà trường chủ yếu sống bằng nguồn thu học phí, theo lí đó thì phần lớn lợi tức phải chia cho khối giảng dạy, là những người tiếp xúc trực tiếp với sinh viên. Tiền lợi tức đáng lẽ phải chia cho khối này phần lớn, nhưng mà không, giờ tất cả lợi tức giờ chia đều rồi phân theo hệ số. Mà đám trẻ dạy nhiều thì hệ số làm gì cao. Như mình có hơn 3. Trong khi “người quản lý” toàn 5 6. Giả sử trước có 100 tỉ tiền lợi tức từ dạy vượt giờ, chia tầm 80% cho người giảng dạy, 20% cho “còn lại”. Thì giờ 100 tỉ đấy chia đều, phân theo hệ số. Vậy thì đám “còn lại”, nhất là “lãnh đạo”, sẽ được tăng từ 20% lên mấy lần. Còn người dạy trực tiếp như mình thì kém nhiều.

Chuyện này, cùng với những cái nhìn thấy xung quanh, đặc biệt là cái những cái thòng lọng sắp xiết vào xã hội, làm mình suy nghĩ nghiêm túc về việc bỏ cái đất nước này mà đi. Xét cho cùng, nước chạy chỗ trũng, có lẽ nên làm công dân hạng 3 của đất nước hạng 2 hơn là công dân hạng 2 của đất nước hạng 3.

Hôm nọ gặp đứa bạn từ Pháp về. Nó đã có quốc tịch pháp, sắp lấy chồng pháp. Đối với người bình thường, việc đạt đc mục tiêu đề ra (sang Pháp du học, có việc ổn định, quốc tịch, định cư) và việc sắp lấy chồng (7 năm) hẳn là vui? Nhưng không, lúc gặp nó có ánh mắt mệt mỏi, kiểu ánh mắt chậm và hay dừng lại lơ lửng đâu đó trong một cuộc hội thoại. rồi thỉnh thoảng “giật mình” nhìn xoáy vào người đối diện. Mới năm ngoái mình gặp còn bảo là thằng pháp kia ko chịu cưới, rồi mong muốn về vn vì mệt lắm, nhưng về việt nam tìm việc thì tuyệt vọng. Cuối cùng chốt cái mệt chứ không chốt cái tuyệt vọng, Một điều nữa mình nhận thấy là nhan sắc. Nó tụt nhanh và tụt sâu gây shock cho mình.

Ai trong chúng ta khi lớn cũng đôi lúc muốn trở về quá khứ, lúc còn học cấp 3, cấp 2, có khi tiểu học luôn, tôi cũng vậy và đó là vì trách nhiệm. Trách nhiệm đối với bản thân, với công việc, với gia đình, với chồng hoặc vợ, với con cái, tôi độc thân nên không tính hai cái sau. Trách nhiệm biểu hiện trên hoá đơn điện nước hàng tháng, trên từng kí lô thịt, cá, trứng, rau quả, trên từng chữ kí trên giấy tờ hàng ngày, những cơn đau đầu, cổ, vai gáy, những đợt ho, sổ mũi…dễ dàng đánh gục tôi đôi lần, tôi làm gì để chống lại nó à, đương nhiên là không làm gì cả, quăng hết tất cả, chạy trốn. Nhưng nào có đơn giản, xã hội này thiết kế những bờ tường rộng bao la, chúng ta có vẫy vùng cách mấy nào thoát được đâu, nó càng tinh vi hơn khi thêm vào những thứ giúp chúng ta chịu đựng dễ dàng hơn như các trò giải trí, trò chính trị trên mạng xã hội, cuộc sống đẩy nhanh đến một cái đích mơ hồ không ai biết đó là gì, thế nào là thành công, thế nào là hạnh phúc…Cái giá phải trả cho sự hiện đại, sự tiện lợi, sự kết nối là đây sao. Việc tôi còn làm mỗi lúc chạy trốn thế này vẫn là nấu ăn, rèn luyện thân thể, dọn dẹp nhà cửa, nghe đồn rằng có sức khoẻ có tất cả, ở một mình mà lỡ bệnh ai lo, tiền mua thuốc khám bệnh sơ sơ cũng gần nữa tháng lương chứ đâu ít, đầu tư cho sức khoẻ cũng đáng lắm chứ. Nếu có điều kiện tôi muốn dành vài ngày đi tới nơi nào vẫn còn giữ những cảnh tự nhiên quên đi hết thứ trách nhiệm trong đầu, giống như những phút giây khi uống đến năm sáu lon bia, đầu óc lâng lâng, nụ cười ngờ nghệt trên gương mặt vậy. Trách nhiệm thúc sau lưng, mắt căng nhìn phía trước, co giò chạy như điên, đích mơ hồ phía trước, ôi cuộc đời vội vã, cho tôi dừng chút thôi, có bụi hoa trước mặt, nhưng đi lỡ mất rồi.