Bắt đầu tuần mới bằng cuộc họp mòn mỏi, những khoảng trống dông dài chán ngắt. Ngần ấy con người với ngần ấy khuôn mặt, mang vẻ mệt mỏi ẩn sau nụ cười gượng gạo. Anh ta bước đến, nói những câu nói vô nghĩa, kiểu gợi chuyện để kết nối. Em thì lười đáp lại, chỉ thấy dâng lên trong lòng là cảm giác xem thường. Dường như em đã còn không ghét bỏ, không tức giận như ngày đầu tiên nhận ra mình bị “trap”. Chỉ là đôi lúc, nhất là đêm về, em lại thấy ê chề tủi hổ. Và cái tôi kiêu hãnh của em lại gào thét. Em nghĩ mình không đau vì thất tình. Em đau vì lòng tự trọng bị tổn hại. Một kiểu hiếu thắng, kiêu ngạo đến ngu ngốc của kẻ biết mình xinh đẹp và thông minh. Nực cười là em quá chủ quan đến lơ là cảnh giác. Suy cho cùng, phụ nữ hay đàn ông, lúc đã quyết định gỡ bỏ lớp phòng vệ của trái tim rồi, thì ai cũng là kẻ khờ dại trong tình trường.

Tự dưng nay mò được trang này của Absolute nên vào viết thử, chả có ý nghĩa đặc biệt chi hết.

Mình năm nay đã hơn 30t, cái tuổi mà mọi người đã ổn định gia đình còn mình thì vẫn băn khoăn về việc kết hôn và sinh con. Công việc mình ổn định, tài chính tạm ổn, chả giàu mà chả nghèo. Thế nhưng bảo mình kết hôn, mình vẫn sợ hãi. Có lẽ do mình lớn lên ở một gia đình mà kết hôn làm tất cả mọi người thay vì vui vẻ và hạnh phúc thì khổ sở và mệt hỏi hơn.

Hồi năm 18, 20 tuổi, mình luôn mong rằng mình có thể theo đuổi lý tưởng, làm công việc mình yêu thích. Mình suy nghĩ và dành nhiều thời gian đọc, học, lắng nghe, tìm hiểu về những thứ đam mê này. Nhưng rồi nó chẳng đi tới đâu khi hiện thực lương ra trường 6 triệu, không đủ tiền để sống. Thế nên mình chọn một nghề ổn định, cứ nghĩ là học hỏi thêm ngôn ngữ mới trong vòng 6 tháng – 1 năm, ai dè lại theo nó tới tận bây giờ (là hơn 5 năm rồi). Mình dần học cách làm một người bình thường, hoàn thành công việc một cách bình thường, không quá giỏi, không quá tệ. Vì càng làm giỏi thì bản thân càng vất vả mà chả được ai công nhận và thật ra là chả được gì. Mình cũng cố gắng dần chấp nhận rằng có một số việc mà mình không thể can thiệp hay thay đổi được thì mình không nên bận tâm quá nhiều về nó. Mình cần dành thời gian, năng lượng của bản thân cho những thứ tích cực hơn. Dần dần, đam mê là một thứ gì đó trở nên xa xỉ. Mình muốn mua nhà nữa, tròng cổ mình vào cái nợ ngân hàng thì làm gì có tư cách mà nói tới đam mê. Mình vẫn dành một khoảng thời gian ngắn trong ngày (1 tiếng) để đọc về những thứ liên quan tới bảo vệ môi trường và tiếng anh, hai thứ mà mình nghĩ là mình thích từ xưa tới nay. Thỉnh thoảng mình vẫn mơ về việc đi học thạc sỹ ngành năng lượng sạch ở Bắc Âu, ra trường đi làm ở một doanh nghiệp nào đó liên quan để cảm thấy công việc có ích cho đời chút ít. Nhưng mơ vẫn chỉ là mơ thôi.

Hôm nay tới đây nhé. Chúc mọi người đọc bài một ngày vui vẻ và bình an.

Giữa những bộn bề cơm áo gạo tiền của cuộc sống thường nhật, tự dưng trái tim mình tan nát vì một gã đàn ông, em thấy xấu hổ vì sự yếu đuối đến hèn nhát của mình.
Trái tim kiêu hãnh của em giờ cũng biết đớn đau chấp nhận thất bại. Có kẻ đã lấy đi một mẩu, em cảm giác tim mình không còn nguyên vẹn.
Thật ngưỡng mộ những người có năng lực xé lấy mẩu tim của người khác, thoáng nhanh một giây thôi, nhếch mép cười một cách đắc thắng. Bước đi trong vẻ lãng tử lạnh lùng ngạo mạn, tỏ ra như chưa hề có bất cứ xáo động nào.
Lòng tự trọng của em bị tổn thương. Vương miện đã rơi rồi. Em không buồn cúi xuống.

Chào Absolute!
Khi mình vội vã, có lẽ, thế giới cũng vội vã.
Vì cả thế giới vội vã, nên guồng quay của mình mới cứ quay hoài, mình không cảm thấy lạc lõng ra phía sau hay chồi lồi lồi ở phía trước.

Và thế nên một tuần rồi những người bạn chưa gửi bài viết mới vào đây!
Có một cái khá hay, là các bạn viết vào đây, đang cố gắng càng đúng chính tả nhiều càng tốt.
Mình cũng vậy.

Mình muốn đúng từng chữ một ấy, rồi đặt dấu câu các thứ, ở đâu, ở đâuu nữa nè.

Những điều hay ho, mình muốn đọc được hết bằng câu chữ.
Như hôm nọ, khi mình và bạn làm quy trình cho điều trị thoái hóa đốt sống, mình có dùng “chẩn trị” thay vì chuẩn trị, và lúc ấy thấy rất ngầu 😀

Hay một lần khác, mình chat đúng từng từ cho bạn mình – một người hạnh ngộ gieo vần thơ thương.
Và mình được bạn ấy tặng những cả bộ thơ mà bạn ấy chuyển ngữ/bạn ấy sáng tác.
Có những tương phùng, trùng hợp và duyên lành, cứ thế mà đến.
Là minh chứng trả lời cho mình rằng, sống thật tốt nào, thật tốt nào rồi thứ tốt đẹp nhất trả lời mình, ở tương lai.
Give and gain.
Love and beloved

Một chặng đường ba mươi sáu năm rung cảm với thế gian. Hôm nay tiếp tục rung cảm, bằng câu từ, ngôn ngữ và những vị tha <3

Cảm ơn Absolute đã có trang này, để tỏ bày, để được nghe bày tỏ.
Chúc bạn một ngày mới tươi trong!

Chào người anh em.
Tôi vừa chia tay mối tình 1 tháng của mình. Cái khoảnh khắc mà cô gái ấy nói “mình dừng lại nhé anh” lòng tôi như chết đi một lúc. Buồn cười nhỉ, mối tình có 1 tháng mà tôi nghĩ nó như thể dài lắm. Nhưng mà, 1 tháng đấy tôi thực sự sống, thực sự yêu, thực sự nỗ lực vì cô ấy, cũng vì bản thân tôi.
Ban đầu chúng tôi khá match nhau về cách nhìn, về quan điểm, có lẽ từng match nhau về nội tâm dù chỉ một chút.
Chỉ tiếc là…chúng tôi gặp nhau chả đúng thời điểm.
Cô ấy đang ở giai đoạn mà đã định hình ổn định về đường đi, sự nghiệp, sở thích, cách sống.
Còn tôi thì vẫn đang loay hoay với với sự chắp vá, lượm lặt từng thứ để xây dựng lại những gì đã mất.
Có lẽ chúng tôi ở 2 thế giới khác nhau, xuất phát điểm cũng khác nhau. Và có lẽ tôi là kẻ đến sau nên tất cả sự bao dung, kiên nhẫn cô ấy đã không còn để trao cho tôi.
Khóc thế thôi, buồn thế thôi. Tôi vẫn tin vào tình yêu.
Cảm ơn em, cô gái đặc biệt của anh. Dù bước cùng nhau chỉ 1 thoáng chốc cuộc đời nhưng anh luôn quý trọng điều đó.
Idk what lies ahead, dont worry, tmr will be another new day.

Tôi luôn tự hào rằng tôi có một bộ não hơn người, ít nhất là phần xử lý thông tin logic. Trong 5 năm cấp 1 mỗi dịp tổng kết cuối năm, phần thưởng (tôi cũng không chắc đó gọi là phần thưởng) là bộ sách giáo khoa năm tới. Tôi đọc 1 tuần là xong, là hiểu, và đọc rất say sưa. Tôi thích nhất là sách giáo khoa lịch sử và địa lý, vì đọc được lâu, còn sách toán hay khoa học gì đó thì đọc vèo là hết. Rồi lên cấp 2, trong 7 năm cấp 2 và cấp 3 học chuyên, tôi không hề đọc 1 quyển sách giáo khoa toán, lý nào. Tôi học chuyên toán và chuyên toán tin ở 2 trường phổ thông hàng đầu việt nam. Cái tôi học là các “chuyên đề”. Thế nên khi tôi thi đại học môn toán năm 2011 chỉ được 8,25 tôi đã khá sốc. Tôi nghĩ tôi phải được 9,5 vì tôi làm được cả bài bđt cuối cùng. Mãi về sau khi nhìn kĩ lại bản thân thì tôi hiểu rằng tôi được điểm như thế là đúng. Điểm trên 9 (của cái thời thi tự luận 100% ấy) chỉ dành cho những người nắn nót chỉn chu, và phần nào đó tôn trọng môn toán. Tôi không có những đức tính đó.

Phải rất gần đây, tôi mới suy nghĩ là làm sao chuyển đổi được cái khả năng kia vào cái gì hữu ích và thực tế hơn, ví dụ như kiếm tiền. Thật đáng ngạc nhiên phải tôi mới thật sự vật lộn với tiền chỉ tầm 5 năm đổ lại, rất chậm so với lứa đồng niên, và vì thế khi tôi đang cố gắng kiếm từng triệu một thì đám bạn đã kiếm chục, trăm, tỉ. Điều này làm tôi tương đối rối bời, bởi vì tôi cảm giác bị bỏ lại trong các câu chuyện. Nhưng có lẽ vấn đề không đơn thuần là tôi không kiếm đc đủ tiền, mà có lẽ vấn đề sâu xa hơn là tất cả đám bạn của tôi, những người giống tôi, đều có phần nào lạc lõng. Tôi đoán lịch sử gia đình và lịch sử học chuyên khiến chúng tôi thành người như vậy. Tôi đoán với đám có IQ cao hơn bth sẽ có xu hướng tự xử lý vấn đề 1 mình, bởi vì cách xử lý vấn đề thông thường (tham vấn, chia sẻ….) sẽ khiến bọn nó thấy mất thời gian. Xu hướng này kết hợp với xu hướng xã hội (học chuyên, luôn phải giải các “chuyên đề”) và lịch sử gia đình (gia đình không có sự kết nối các thành viên) sẽ tạo ra 1 tính cách cô độc, và làm yếu đi khả năng giao tiếp xã hội cũng như sự phát triển EQ. IQ cao có thể giúp thành công (thật sự làm đc cái riêng, cái “chuyên đề” riêng của cuộc đời) nhưng nó kéo EQ xuống và làm tê liệt các mảnh khác của cuộc sống.

Giờ quan sát đám bạn học chuyên, đám công dân hạng 1 hạng 2, có bố mẹ xịn, bọn nó sống khác. Sống bền hơn, nhẹ nhàng hơn. Như đứa bạn thi toán đc 9,5 mà 32 đã nghĩ đến buông bỏ và đi tu, thì có vẻ không bền.

Tuần cuối tháng 6, vậy là nửa năm 2025 đã qua.

Nửa năm cuối 2025 sẽ khó khăn hơn, và việc nhìn thấy trước sự khó khăn làm tinh thần mình u ám.

Một trong những cái khó nhất là dòng tiền. Nhiều tiền hơn không mang đến niềm vui, nhưng nó xoa dịu nỗi buồn, sự căng thẳng và cảm giác tù tùng. Việc không có tiền dễ làm con người mất tỉnh táo, khi mọi thứ bất trắc sẽ sớm mang đến cảm giác bất lực và bất an, làm chúng ta buông xuôi trước khi thực sự nhìn nhận và giải quyết vấn đề. Nhiều vấn đề không thật sự cần tiền để giải quyết, nhưng không có tiền sẽ làm tắc tịt cái khả năng giải quyết. Kiểu nếu có đủ tiền, sẽ luôn có opinion 2. A way out, kiểu vậy.

Kéo xuống cuối cùng của cái trang này, các bạn nhìn thấy dòng chữ “tiếp nối từ quanandem.xyz, được tài trợ bởi HL ASM”. Cái HL ASM là 1 cái side project của mình, làm từ 2021. Dự định ban đầu của mình là profit của nó sẽ fund và grow cái 574 này. Giờ nó đã chết khi cái 574 này chưa grow đủ và đi vào stage 2. Vậy khả năng cái 574 sẽ giữ nguyên như này cho đến khi mình làm đc cái side project khác.

Làm kinh doanh có cái khó là luôn phải nhìn thẳng vào thực tế. Không có một hoạt động, dịch vụ nào trụ được quá vài năm. Luôn phải tìm product, market, insight mới và tốn nhiều tiền hay thời gian để build up nó lên. Ngẫm lại thời làm HL ASM mình căng thẳng và bị ảnh hưởng rất nhiều. Vậy mới thấy mấy đứa build, scale và keep được 1 cái project tầm 5-10 năm nó khác biệt như nào.

Mình viết cái post này để đóng hòm cái HL ASM. Mặc dù nó là một giá trị tinh thần phi vật thể, không phải một thứ có thể kể lại công khai, hoặc kể lại một cách tự hào, nhưng mình vẫn thấy có một sự kết nối gần với kỉ niệm. Mà nếu là kỉ niệm thì cũng toàn kỉ niệm mất ăn mất ngủ, toàn kỉ niệm như cứt cả. Chỉ có đồng tiền nó mang lại là thật, vì đến khi nó hẹo rồi thì mới coi trọng và biết ơn đồng tiền đó. Chắc cái cảm giác ngậm ngùi này là cảm giác biết ơn. Thường chỉ đến khi có cái gì chết hoặc mất mới có cảm giác này. Khả năng nhìn thấy mọi thứ đang chết dần đi cũng có thể là đặc ân? Xã hội sống lâu quá dễ mù mắt và vô ơn?

Tất cả chỉ vỏn vẹn một chữ: Viết

Cứ thế, chữ ở đâu tuôn trào, tổng hợp từ những điều đã biết, chưa biết, và sắp biết, được hoàn hình ở đây, để rõ bày xuống đây.

Hôm nay mình gặp 1 bạn, bạn có khả năng đọc được mình đang như thế nào. Dân gian mà gọi, hay gọi là “Thầy xem” ấy.
Bạn thấy được nội tâm mình rất là tiến thoái lưỡng nan, đang có nhiều lựa chọn.
Vậy nên những điều mà mình muốn tập trung, thì nó đều là 2,3,4 mảnh. Mình tập trung 1 lúc đa mảnh.

Mình rất tâm đắc cái xem lần này!
Kiểu, chỉ cần nói chuyện ít câu là bắt đầu bạn ấy cho mình những dữ kiện để mình xâu chuỗi chính mình, nhìn thấu những hình hài nho nhỏ, ẩn nấp đâu đó, tới khi va vào mình, thì tạo thành một MÌNH ở hiện tại, như thế này.

Mình học cách tập trung!

Cảm ơn admin đã tạo ra trang VIẾT tự do, tự tại ở đây!

Chào Absolute!
Ở bài trước, mình viết gì mà vội thế, gõ sai cả tên của bạn nữa kìa.
Mình nắm tay người mình thích, mới tối hôm qua. Một cảm giác nóng ấm và nóng ấm. Thế thôi hà.
Hôm nay, mình muốn viết lại cảm xúc đó.
Với một chút nhớ nhung, mông lung. Khi mà sáng nay thức dậy thì mình chẳng còn thấy thích gì nữa.

Mình với tay lấy món lương khô hay ăn, ăn sáng rồi, dọn dẹp. Cho mèo ăn, rồi sửa soạn đi làm.
Trên đường mình nghĩ về một plan kinh doanh mới. Nơi mà người ta vội vã ơi là vội ghé vào. Là khu phòng chờ sân bay, người ta được ăn ngon, uống ngọt, ngồi thật êm, rồi cần thêm 1 liệu trình chữa lành từ sâu bên trong.
Là đủ gọi là hạnh phúc một doanh nhân, một chạm ngay ngắn tới người bận rộn.

Tối nay mình bỗng ngại khi gặp lại người ấy. Không nhìn thẳng vào mắt luôn ấy chứ.
Hay ghê heng.
Rồi nhìn lại, mình vẫn trống trải quá. Chất kháng sinh trong này mạnh quá hay sao mà chưa kịp buồn đã tiết ra nuốt sạch tiếc nuối?
Mình sẽ lên Đà Lạt chơi mấy hôm mí được <3

Bạn có lên đó chơi, mình giới thiệu một căn nhà nhỏ trên đồi thông, siêu đẹp xinh nè.
Vậy ná,

Tui, cũng như phần đông trong lũ các bạn, luôn tự hõi bản thân rằng dm cái đất nước việt nam này có cái đầu buồi zì đáng đễ tự hào, tui tin thế.

Tôi thấy phiền hết sức, khi mà ngày ngày, tôi chứng kiến cảnh tham nhũng, hối nộ, đút lót, và những điều bẩn thiểu quanh cuộc sống cũa chúng ta. Và tui tin rằng dm cái đất nước này rồi thì sẽ đéo thể nào ngóc đầu lên được, khi mà quanh các bạn, hàng xóm (các nước asean) khinh bỉ, bạn bè (quốc tế) đéo thèm nhìn các bạn bầng nữa con mát.

Nhưng hôm nay, tui đã có một trải nghiệm mới từ vietnam!!!!!!Tui đã thử một sản phẩm cũa Việt nam, mà khiến cho tui phải ấn tượng tột độ và gõ phiếm viết ra bài review nài nài dm.

Đó chính là bánh qui kem sầu riêng Lai Phú, tui mới mua ỡ siêu thị chiều nay. Địt mẹ! Tui thế chớ, đéo có loại bánh nào trên thế giới có thễ qua mạt được cái bánh này!!!!!

Tui vốn là ngừi sành ăn, tui ăn bánh qui Pháp, Úc, Nhật…vân vân hàng ngày, nhưng nữa năm nai, tui chán các loại bánh đến tột độ. tới mức ngoài bánh trưng, tui không còn ăn bất cứ noại bánh nào má tui mua về nhà cã.

Nhưng túi nay, tui đã mua bánh Lai PHú!!

Địt mje, nói thực thì đây là loại bánh có hình thức hết sức tầm thường, nhìn còn rẻ tiền hơn rất hiều so với bánh hải hà hải châu made in hanoi

nhưng khi tui bóc bánh Lai Phu, thì dm mùi bánh thơm lừng!!!

Tui bị chinh phục hoàn toàn ngay từ hưng vị đầu tiên sau khi bóc bánh, nó tràn ngập trong khíu giác cũa tui

tui quan sát, thì cái bánh nhìn rất rẽ tiền, là một noại bánh kẹp kem đéo khác gì Oreo tôi hay ăn cã, ngoại trừ việc nhìn Lai Phú bánh rẻ tiền và sầu xí hơn

Nhưng khi tui cạp miếng đầu tiên thì dm

Tui changed my mind, ngay lập tức!!! Địt mẹ

Nó quá ròn! Và thơm! và ngọt! dm! Nước bọt của tui ứa ra và quyện vô miếng bánh tức thì, trong đời tui, tui chưa từng bao giờ đưa thứ gì đáng trân chọng vô miệng như vầy…

Lớp vỏ bánh thì cũng thường thôi, ròn và ngọt thanh, như mọi noại vỏ bánh quy kẹp khác cũa vietnam

Nhưng phần nhân bánh thì dm, nó thơm lừng và ngọt rất gắt, đỡm mùi sâu riêng. Tui tự hỏi rằng người chế tạo đã mất bao công và quả sầu riêng để làm ra phần kem này????

Béo và ngọt tới tận kẽ răng dm điêu chết liền@@

Các bạn hãy thử đi!! Tui thề rằng không có loại bánh nào trên thế giới nài, với giá khoảng 1.5/dollars cho một túi 30 packs , lại có thể gây ấn tượng cho chúng ta hơn bánh Lai Phú sầu riêng!!!

Một loại bánh tuyệt vời , cho người vietnam, tui ghen tỵ với các bạn thực sự

Giới thiệu với các bạn, tui tin rằng đây sẽ là noại bánh gắn liền với những giờ phút lướt web của các bạn, kể từ bây giờ!!

hãy tận hưởng! Tui khuyến cáo