Chà, có vẻ sắp tới sẽ là lần đầu tiên mình thất nghiệp một cách thật sự. Những lần thất nghiệp trước, mình vẫn mang danh tính sinh viên nên nó vẫn nhẹ nhàng dù vẫn nhiều cay đắng. Cái cảm giác mình kém cỏi là khó lòng tránh khỏi. Mà mình kém cỏi thật với một cơ thể yếu ớt, một tinh thần bạc nhược dễ từ bỏ và thái độ thờ ơ. Gần 10 năm trời sống trong cảm giác thất vọng với sự nỗ lực của mình trong quá khứ nhưng thất vọng xong lại bỏ bê hiện tại để rồi nó thành một phần tiếp của cái quá khứ đáng buồn ấy.
Đời người như một ngọn nến cháy không ngừng, hoặc âm ỉ hoặc bùng nổ. Mỗi phút, mỗi giây thiêu đốt nó lại rút ngắn đi, để lại khói và tro. Chẳng nói làm gì nếu mình đốt lên được ngọn lửa của khát khao, sống sao cho mình thấy xứng đáng và tự hào. Thay vào đó, mình chọn cách cháy một cách lụi tàn, lay lắt, để những tia lửa tan biến vào hư vô và chỉ giữ lại cho mình tro tàn vô dụng, bốc mùi. Học tập, làm việc, tập luyện ư? Không, mình chọn chơi game, đọc sách – những việc “giết thời gian”. “Giết thời gian” chưa bao giờ nổi bật nghĩa của nó đến vậy, mang trong nó sự cay đắng và hối hận đau khổ đến thế. Đời người chính là một chuỗi thời gian, giết thời gian khác gì giết chính mình bằng một con dao cùn. Tại sao thế nhỉ, tại sao cứ trơ mắt nhìn chính tay mình cứa dần mòn từng phút giây còn sống?