Qua rằm một ngày. Cây cầu dẫn dòng xe cộ vào vùng trời ngoại ô thăm thẳm. Nơi những đám mây tách ra, trăng sáng ngần, trọn vẹn, tỏa ra một thứ ánh sáng nửa mộng mị nửa huy hoàng và sắc nhọn như khiến bầu trời đêm nứt vỡ. Ánh trăng quét xuống dòng nước mà thường ngày vốn đờ đẫn dưới ánh rọi của những cây đèn cao áp trên cầu. Đêm nay, một đêm hè trong lành, cái ánh sáng vốn lạnh toát ấy lại hừng hực như một cô gái đôi mươi. Thật kỳ lạ, lần đầu tôi có liên tưởng như thế.

Trên con đường mới mở nơi cây cối đã bị phạt sạch cho thông thoáng, từ một bên bầu trời, trăng hắt bóng lên dãy nhà ở phía đối diện, như đang đuổi bắt với bóng của chính mình. Có thể nàng đang trêu chọc những kẻ ái mộ. Một khi đã tóm được ánh mắt khao khát của những kẻ mơ mộng, nàng sẽ không buông tha.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của một con người bé nhỏ trên Trái đất thôi, rằng nàng đang đi theo mình. Khi tìm kiếm nàng qua những thanh sắt của nhịp cầu, tôi tự hỏi thực ra nàng có đang khinh khỉnh (hay hờ hững) nhìn xuống lũ người vật vờ di chuyển trong một cái lồng khổng lồ, không một lần thèm ngước mắt lên đủ cao để tỏ lòng mến mộ cái đẹp nguyên thủy đang được ban phát một cách hoài phí kia.

Facebook hỏi: Was war heute los? Hôm nay có gì hay?

Bỗng bật cười khi nghĩ đến lời bài hát của Trịnh Công Sơn: Hôm nay tôi nghe có con chim về gọi – về giữa trời về hát giữa đời tôi. Nhạc điệu vui mà sao mỗi lần nghe bài hát ấy tôi lại buồn không thể tả nổi.

Vậy hôm nay? Không, hôm nay chẳng có gì hay. Bạn biết đấy. Cuộc sống. Bạn ngủ dậy, làm việc, ăn và đi ngủ. Cuộc sống nhàm chán khiến cho tâm hồn người ta hẹp lại, và những điều thú vị mà cuộc sống đem lại, trước một tâm hồn đã chai sạn, chẳng còn gì là thú vị nữa. Khi bạn sống trong guồng quay đều đặn ấy, mọi thứ đáng để khám phá đều làm trật khớp guồng quay của bạn. Nếu bạn chạy theo những thứ đó, bạn phải đánh đổi sự cân bằng trong cuộc sống. Đối với nhiều người, sự cân bằng ấy là thứ phải giữ bằng mọi giá. Đối với tôi, à, tôi chưa biết. Tôi đang nằm, như người ta nói, ở ngã ba cuộc đời, khi một người bắt đầu đến tuổi trưởng thành và phai lựa chọn: hoặc theo đuổi một lối sống an toàn: học đại học, làm công chức 30-40 năm, về hưu hưởng tuổi già, hoặc làm những điều mình đam mê và mong nó thành công dù tỉ lệ thành công là rất nhỏ. Ở trung tâm thành phố Munich, Đức, có một dãy phố đi bộ kéo dài từ Karlsplatz đến Marienplatz. Ở đó bạn có thể thấy, hàng ngày, không biết bao nhiêu nghệ sĩ đầy tài năng ra đó biểu diễn hàng tiếng đồng hồ mà chỉ nhận được vừa đủ cho bữa ăn ngày hôm sau. Con đường bạn đam mê là vậy. Gập ghềnh và gian khổ. Có người, sau một ngày dài, đến nửa đêm vứt đàn xuống đất mà khóc. Số tiền hôm ấy kiếm được không mua đủ đồ ăn cho ngày hôm sau. Thật khó chấp nhận, khi những người theo đuổi đam mê của mình lại cảm thấy thật bất hạnh. Không có kì nghỉ lễ, không có lương thưởng cuối năm, thậm chí tiền nhà, dù cố gắng đến mấy, cũng không thể biết là có thể trả đúng hạn hay không.

Tôi ở ngã rẽ đó, và nhìn. Không chỉ là sự lựa chọn giữa hai cuộc sống ấy, mà còn vô số những lựa chọn khác ở phía trước. Và tôi ngẫm lại những con đường tôi đã bỏ lại phía sau. Ở đất nước xa lạ này, ở thành phố xa lạ này, đôi khi tôi tự hỏi, liệu việc đi du học có phải là đúng đắn hay không. Mẹ tôi nói, mỗi buổi trưa nắng gắt, nghe tiếng bước chân ai đi ngoài ngõ, mẹ lại tưởng tôi về. Điều đó cũng giống như mỗi khi tôi bước lên tàu điện, tôi chỉ ước có một giọng nữ quen thuộc nào đó phát ra trên cái loa rè: “Điểm dừng tiếp theo: Trạm trung chuyển Cầu Giấy” hay gì đó tương tự, chứ không phải “Nächster Halt” kèm theo tên một địa danh lạ hoắc nào đó, như hàng ngày tôi vẫn phải đi. Dù bạn ở đâu, ở với ai đi chăng nữa, không có gì có thể thay thế cảm giác ở cạnh gia đình.

Tôi không có một hi vọng nào cho tương lai. Mọi thứ diễn ra một cách bình thản. Con người sống, con người chết. Không có phép màu. Không có nhân quả. Không có Chúa và không có Thiên đường. Tôi nhớ nhà, đúng. Nhưng tôi sẽ không trở về, ít nhất là cho đến khi tự tôi có khả năng trở về. Những điều khác, khi đời gọi, theo quy luật tự nhiên, sẽ xảy ra và tôi sẽ phải làm theo. Cuối cùng, mọi thứ sẽ ổn.

Mình nghĩ là mình đã hiểu câu thích ai đó từ cái nhìn thứ hai.

Dạo gần đây mình có quen một bạn nam trên FB dating, hơn mình 4 tuổi. Sao nhỉ bạn không phải là người mình thấy thích thú khi nói chuyện nhất, nhưng lại là người chủ động muốn gặp mình đến cùng. Mình hỏi nhỡ tôi xấu thì sao, bạn chốt luôn quả kèo thứ 6 gặp. Mình đã do dự và rep muộn tin nhắn hôm thứ 6 của bạn, chúng mình bùng kèo. Rồi bạn bảo thế để chủ nhật đi. Sau đó cũng chẳng nói chuyện gì với nhau, đến tối thứ bảy kêu mình gửi địa chỉ để qua đón. Ôi và bạn là người đầu tiên mình gặp.

Để nói về first date, ôi ông í đến muộn, quên không mang mũ, may quá ông nhìn cũng được. Rồi hai đứa lên hồ tây ngồi, ông nói bla bla đủ thứ ngôn ngữ lập trình, vật lý, hóa họ, triết học, tiền tệ bla vì ổng làm fintech. Ok một người thông minh và hiểu biết nhưng đến khúc ông bảo không quan tâm đến chuyện mình nói, mình tức, mình không thèm nói nữa. Rồi chê mình già, bảo sao nhìn mình bất cần với dễ quạo thế, ôi sau đó thì mình chỉ muốn kết thúc ngay cái buổi first date ở đấy. Thế mà vẫn kéo mình đi ăn ốc, đang ăn thì lại giải thích về cái máy biến áp bên đường. Ôi xong bảo lượn tí mà lượn hết cái hồ Tây.

Mình đã nghĩ mình sẽ bị block như con bé ông kể nhưng về nhà vẫn thấy nhắn tin cảm ơn vì cái móc khóa mình tặng, rồi sang messenger đi. Oke, sang hôm sau vẫn nói chuyện, ôi rồi rủ mình đi xem phim. Rồi mình bảo tôi thấy tôi với bạn không hợp bla bla. Và biết gì không ông giải thích là ông cũng vui tính lắm, chỉ là ông quen lạnh lùng này kia bla bla – “Ok mìn biết rồi, ngủ đi bạn”. Ôi và đến hôm sau vẫn còn nhắn tin rủ đi ăn kem, ngạc nhiên cá, thế là oke mình đã đồng ý để cuối tuần đi. “Đi làm cây thông noel đi, để tôi mua nguyên liệu – OK.”

Và chúng mình gặp nhau, đi làm cái thứ mà ở buổi đầu ông nói ông không quan tâm, rồi ông bế cái cây lên công ty. Mình thấy ở ông í sự tử tế và chân thành, cả cư tê nữa. Ông thấy giày mình cũ thì hỏi size để mua, biết mình thích ghibli nên rủ đi xem, bảo để đến nhà lắp cái máy tính cho, mua cho cái usb wifi. Nhưng mình cứ tự mình làm, rồi mua nhầm usb, ông lại lóc cóc mang usb đến; không biết size giày nên cứ ngó chân mình rồi đo đo bla bla, nhiều lắm; rồi lúc nào cũng đeo cái khăn mình tặng. Hôm tết ông chúc cậu sẽ sớm là của tôi, ôi. Sao nhỉ có thể mình không thích ông từ đầu, nhưng vì sự chân thành ấy mà mình đã để ông bước vào cuộc sống của mình. Và càng ngày ông càng khiến mình có thiện cảm hơn, kiểu ờ rồi chắc mình sẽ thích con người này,…

Tổ chức lại suy nghĩ của chính mình.

Ý mình là, dạo gần đây tư duy của mình thực sự tốt, phải nói là tiến bộ không ngừng luôn ấy, nhưng có một vấn đề mới phát sinh đó là mình có nhiều ý tưởng quá và chết chìm trong mớ ý tưởng hay ho ấy mà không thực hiện được cái nào hoặc chỉ thực hiện được một số ít khi so với điều mình mong muốn. Dù sao thì không hề tệ, chỉ là mình cần phải tổ chức lại lối suy nghĩ của mình mới được.
Hành động như một người khắc kỷ, trước tiên hãy định nghĩa việc tổ chức lại suy nghĩ là gì cái đã.

Dựa trên các nguyên lý cơ bản và tố chất cần có của một người khắc kỷ gồm trung thực, dũng cảm, thuận theo tự nhiên, kiên trì và khôn ngoan. Vậy thì việc tổ chức lại suy nghĩ của bản thân không là gì khác hơn đó là làm rõ hơn những suy nghĩ trong đầu, lược bỏ những thứ không cần thiết và đào sâu hơn nữa những suy nghĩ có ích, làm dày hơn tư duy khắc kỷ của bản thân.

Hầu hết các suy nghĩ của mình này ra là về công việc, các phương án nâng cao hiệu quả công việc. Dù ban đầu khá là hay ho nhưng mình chưa thực sự nghiêm túc đánh giá các phương án ấy như thế nào, mặt lợi, hại ra sao? Cần bao nhiêu công sức để tiến hành và duy trì,… Do đó, mình nghĩ nên loại bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu trước tiên. Xin lỗi nhé, những ý tưởng hay ho về cải tiến công việc, tôi nghĩ là chúng ta sẽ gặp lại nhau tại một thời điểm khác, khi mà tôi có đủ thời gian và trí lực để xem xét toàn diện các bạn. LOẠI BỎ

Thứ hai là về tình yêu: Chủ đề này mình đã nghĩ qua nhiều ngày nay rồi, mình đang bắt đầu nhen nhóm làm quen với một cô gái, nói chung đây là một việc làm cần thiết khi mình đã xác định tạo một mối quan hệ yêu đương trong đó mình sẽ làm tròn trách nhiệm của một người con trai khi theo đuổi một cô gái, còn việc thành công hay là không thì không do mình hoàn toàn quyết đinh, mình chỉ đơn giản là điều chỉnh hành vi của bản thân sao cho tốt nhất có thể với khả năng hiện tại.

Thứ ba là về dự định sẽ làm một hoạt động thiện nguyện nào đấy, ví dụ như giảng dạy hoặc tặng quà cho các em nhỏ ở chùa. Mình cần xem xét lại dự định này trên các nguyên tắc của khắc kỷ để xem bản thân có nên thực hiện dự định này hay không.

Giới hạn số từ đã gần hết rồi, rất cảm ơn người lập web đã tạo nên một nơi thú vị như vậy. Xin cảm ơn!

Mình là một founder với ước mong là một ngày nào đó có thể tạo nên một startup thay đổi thế giới. Khi mình tự build sản phẩm mình luôn đặt ra rất nhiều tiêu chuẩn về thiết kế, tính năng, trải nghiệm khách hàng,.. Cho tới khi thấy 574words mình như bị tát một cái thật đau. Mình đã quên mất cốt lõi của một product là để cho người khác sử dụng, mình đã tập trung quá nhiều vào những thứ phù phiếm thay vì sản phẩm. Vậy nên cảm ơn 574words rất nhiều vì đã giúp mình nhận ra bài học này nhé. À mà nếu absolutely cần ai đó đồng hành build sản phẩm trên phương diện tech thì có thể gửi mình một cái email tới [email protected] nha.

Dạo này mình đang cố kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng mình cảm thấy dường như khi mình càng hiểu rõ về thế giới này thì càng cảm thấy tồi tệ và không hợp lý chút nào. Do đó cảm xúc trong mình cũng trở nên tiêu cực hơn. Mình cũng đã tự hứa với lòng là sẽ không viêt dựa trên cảm xúc nữa, vì yêu chiều cảm xúc của bản thân chính là biểu hiện của sự yếu đuối và phản khắc kỷ.

Mình đang rèn luyện các bài tập luyện khắc kỷ nhưng ban đầu rất khó để thực hiện bởi vì cảm xúc bị đè nén luôn trực chờ bùng phát không kiểm soát được. Hóa ra, việc trở nên khắc kỷ thực sự không dễ như mình tưởng, đó sẽ là hành trình dài vô tận và mình muốn tận hưởng.

Mình sẽ chỉ trải lòng ở đây một chút thôi, bởi vì mình sẽ ngay lập tức quay trở lại giải quyết các công việc và tiết chế cảm xúc của bản thân, không được yêu chiều cảm xúc của bản thân.

Bài tập khắc kỷ: Phớt lờ cảm xúc
Hãy tưởng tượng rằng, chúng ta chỉ như những con vật của tạo hóa, dưới góc nhìn của những vị thần, mỗi cá thể con người cũng như khi chúng ta quan sát loài kiến vậy: Bao gồm các hoạt động bản năng: Ăn, ngủ, sinh hoạt cộng đồng, sinh sản,…. vốn dĩ không có yếu tố cảm xúc ở trong đó.

Ác mộng của thời ấu thơ, là những bữa cơm đột ngột phải dừng lại vì mẹ ném đũa, ném bát.

Từ nhỏ, mình luôn là đứa gan dạ nhất trong khu, dắt anh chị đi vệ sinh vào buổi tối, đọc truyện ma không hề bị ám ảnh , xem phim trinh thám cũng chỉ háo hức tò mò suy ngẫm về manh mối, nhưng mình sợ nhất tiếng va chạm của các vật dụng, bát đĩa đặt mạnh xuống mặt bàn, đũa bị ném vào bồn rửa bát, rổ rá đụng vào nhau, và tiếng cây lau nhà va vào chân bàn, chân ghế.

Nỗi ám ảnh khác của mình là khi mình lỡ miệng, một lời nói, một hành động không “phải phép” có thể khiến mẹ cáu giận, cơm không lành, canh chẳng ngọt nữa.
Không biết nên buồn hay là vui, từ khi nào mà mình đã uốn nắn bản thân trở thành “con gái hoàn hảo” để chuyện xưa không lặp lại nữa. Những cơn giận của mẹ giảm dần, nhưng vẫn không biến mất.

Mình rất thương mẹ, xét cho cùng tận sâu trong tâm hồn, mẹ cũng chỉ là cô bé con từng bị tổn thương trong quá khứ. Mẹ không biết cách, mình sẽ dạy mẹ. Hơn mười năm làm nền tảng, lại hơn mười năm chuyển biến tốt nữa, mình đã xếp những chuyện ngày xưa vào ngăn kéo quá khứ, rất mờ nhạt trong tâm trí mình rồi.

Hôm nay mình lại phát hiện, bố mình cũng không biết cách, vết thương năm xưa mình ngỡ đã trôi vào dĩ vãng, nay lại tấy lên, hơi rách miệng.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mình đã nghĩ ước gì có thể biến mất.

Sau khi năm 2023 kết thúc tôi tự nghĩ mình đã đạt được những gì trong năm này, tôi có một mối tình kéo dài khoảng 5 tháng, đây là mối tình đầu tiên của tôi và tôi thực sự đã biết thế nào là yêu trong khoảng thời gian này, tiếc rằng nó ngắn quá. Trong năm này, tôi cũng đã có một chuyến đi camping với anh chị đồng nghiệp, đây cũng là chuyến đi đầu tiên của tôi. Và một điều nữa tôi thực sự biết ơn trong năm 2023, đó là chúng tôi đã có thêm một thành viên mới, PUTIN, đứa cháu vô cùng dễ thương của tôi, nó cực kì đáng yêu, tôi đã rất nhớ nó khi nó phải sang Nhật Bản với bố mẹ nó.

Điều cuối cùng mà tôi muốn cảm ơn năm 2023 là tôi đã có cuộc sống trọn ven với gia đình mình, những bữa cơm đầy đủ thành viên kể từ khi chị gái tôi đi du học, những cuộc trò chuyện và cả những bức ảnh quý giá.

Sau tất cả tôi mong gia đình, bạn bè và cả mọi người đọc bài viết này sẽ có một năm mới bình an, hạnh phúc, mạnh khỏe và sự biết đủ.

Vào năm 2063, có một cô gái tên là An và cô là một cô gái người Việt đã sống ở bên Mỹ được khoảng 5 năm rồi, khoảng thời gian ở đó thì cô đã làm quen và có được 2 người bạn. Hôm nay Anna và Atsuko tới căn hộ mà cô đang ở, họ đứng bên ngoài gõ cửa: “Này An, bọn tớ tới rồi này! Cậu chuẩn bị xong chưa?” An trả lời: “Các cậu đấy à? Tớ ra ngay!” An mở cửa ra thì đó không phải là họ, mà là một con robot, nó đã giả giọng họ. Con robot chụp lấy tay cô, và lấy một miếng vải chụp vào mũi cô khiến cô ngất đi. Cô tỉnh dậy thì thấy mình đã bị trói và bịt miệng, và đang nằm trong một chiếc xe van. Con robot lái chiếc xe đi xa khỏi thành phố, qua một khu rừng và tới một căn dinh thự. Nó mở cửa xe và lôi cô ra, rồi vác cô lên lưng, cô đang được đem vào căn dinh thự. Có một người đàn ông đi ra, hắn ta quan sát cô thật kĩ, rồi hắn ta bảo con robot đem cô vào một căn phòng. Con robot sau đó đã cởi trói và gỡ bịt miệng cho cô, An đã cố gắng giằng co nhưng không thể, và con robot ném cô vào một cái lồng và nó đã khóa cửa lồng lại.