đêm đã về khuya
thành phố này, một thành phố đầy kiêu kỳ và lộng lẫy xưa kia, giờ đang đứng giữa lằn ranh của cái mới và cái cũ
như những người già, nó đi ngủ sớm hẳn, đặc biệt là khu vực nội thành, nơi vẫn còn gắng gượng lưu giữ những nét xưa cổ kính của một thời vàng son nhưng cũng đầy đau thương giằng xéo.
Không gian trầm lặng dưới mái hiên lúp xúp của một căn nhà be bé. Ở đây, cái gì cũng nhỏ, cái gì cũng bé, như hương như hoa của chốn cung đình, dẫu vậy tinh xảo là một nét không thể thiếu trong những thứ có ở xứ này.
Cái nếp sống ăn sâu vào hồn của người dân, song cơn hồng thủy đương đại đang dần nhấn chìm những tòa thành được cho là vững chãi nhất, những cung điện quyền uy nhất
Vẫn muốn lưu giữ nét xưa này
Chị là học sinh của tôi. Mỗi tuần tôi tới dạy chị học tiếng Anh tầm 2 buổi. Chị sống cùng em trai và con gái nhỏ học lớp 2. Trong nhà chị có cái đàn piano rất đẹp, và ngày ngày chị ngồi vài tiếng luyện giọng với cây đàn đó! Ngoài em trai chị, người thường rời đi ngay sau khi tôi tới thì không còn dấu vết của một người đàn ông nào khác trong nhà. Có lẽ vì thế nên căn hộ của chị rất nữ tính. Hoa trên bàn, búp bê matrioska trên nóc đàn và mùi nước hoa phảng phất.
Ban đầu tôi chỉ biết chị là ca sĩ mà không rõ chị hát gì. Sau đó thấy chị nhắc aria Hanabera, rồi lại nghe chị kể tập các quãng cao thì mới đoán chị hát opera. Tự dưng tôi thấy mến mến chị thêm chút chút! Tôi nói chuyện với mọi người về âm nhạc, ít khi dám nói ‘tôi thích nhạc cổ điển’ vì hai lẽ. Một là câu chuyện thường sẽ dừng luôn ở đó vì người kia không cùng sở thích. Hai là tôi cũng biết nói câu đó ra người ta sẽ nhìn mình theo kiểu ‘học đòi trí thức’. Tôi vẫn hay thấy gán cho bất cứ thể loại nhạc nào là ‘bác học’ cũng cứ là sự bất công! Thỉnh thoảng có người bảo (trước) với tôi là họ thích nhạc cổ điển thì lại toàn kể Richard Clayderman hay Secret Garden hay Yiruma, và thế là câu chuyện cũng dừng luôn ở đó!
Tôi hay nghe họ nói ca sĩ là nghề đơn giản và chủ yếu dựa vào năng khiếu và ngoại hình. Học hát thật ra gian nan vô cùng, và một ca sĩ được đào tạo bài bản như chị thường phải mất 8 đến 10 năm mới có bằng đại học. Những kì thi chị hát liền 8 bài, bài nào cũng quãng cao chót vót, hát đến độ bạt cả giọng và chị nói nửa đùa nửa thật là ‘rung cả bóng đèn’! Trước chị, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với giới nghệ sĩ, nhưng nếu ai cũng được như chị thì quả thật họ rất chăm chỉ và quyết tâm. Chị học tiếng Anh với tôi, tôi thấy chị tiến bộ từng buổi một và chẳng mấy chị đã thấy bài tập tôi đưa quá dễ. Chị làm tôi thấy ngượng. Người được học ngôn ngữ thứ hai từ bé như tôi, đáng ra học sang ngôn ngữ thứ ba sẽ dễ, vậy mà tôi học tiếng Pháp cả năm vẫn trọ trẹ không nói được câu nào ra hồn!
Con gái chị xinh xắn và rất ngoan. Chị bảo rằng vì nó mà chị thôi đi diễn, chỉ tập trung vào học và dạy hát. Hôm nay tôi mắt tròn mắt dẹt khi nghe nó ngân nga bản aria mẹ nó vừa bật cho tôi nghe, rồi lúc sau thấy nó chạy vào đòi mẹ bật cho nghe bài ‘Tự nguyện’. Con bé mới có tám tuổi, trời ạ! Chị nói chị sẽ không bao giờ cho nó theo nghề của mẹ, dù nó có thiên hướng nghệ thuật rõ ràng. Có bố mẹ nào không muốn con đi con đường dễ dàng đâu! Chị nói nghề của chị khổ. Chị hỏi tôi có đọc tiểu thuyết không. Chị bảo chị đọc ‘Tiếng chim hót trong bụi mận gai’ mấy lần không biết chán. Tự dưng tôi lại nhớ trong lời tựa viết chuyện con chim:
‘Theo truyền thuyết có một loài chim chỉ hót lên một lần trong cả cuộc đời nó, tiếng hót đó ngọt ngào hơn bất cứ sinh vật nào trên trái đất này. Ngay khi vừa rời tổ loài chim ấy đi tìm ngay một thứ cây có những cành gai nhọn và tiếp tục bay mãi không chịu ngơi nghỉ, cho đến khi tìm được mới thôi. Sau đó nó cất tiếng hót giữa những cành cây hoang dại rồi lao vào một cây gai dài và nhọn nhất, cây gai xuyên thủng qua ngực. Giữa cơn hấp hối một tiếng hót vút cao, thánh thót hơn cả tiếng hót của sơn ca hay họa mi. Tiếng hót tuyệt vời đánh đổi bằng cả cuộc sống. Trời đất dừng lại để lắng nghe còn thượng đế ở trên cao thì mỉm cười. Bởi vì sự tuyệt vời chỉ có được bằng niềm đau vô tận ấy. Con chim mang chiếc gai nhọn xuyên qua ngực vẫn tuân theo một quy luật bất biến, không hiểu điều gì đã thúc đẩy nó tự đâm suốt vào tim và lịm dần trong tiếng hót. Vào lúc gai nhọn xuyên qua, nó không ý thức được cái chết đang chực chờ. Nó chỉ mãi mê hót và hót cho đến khi không còn hơi thở để cất thêm một nốt nhạc nào nữa.’
Hai chị em đang ríu rít nói chuyện nhạc, tự dưng chị bảo tôi ‘Tâm hồn phong phú như em, chỉ sợ rồi sau này sẽ khổ!’ Tôi cười! Tôi biết tâm hồn tôi còn xa mới đạt tới độ phong phú như tâm hồn chị. Chị sống với nhạc, với tiểu thuyết để rồi tình cảm của chị rung lên trong những nốt nhạc chị hát. Còn những người như tôi dù có nghe bao nhiêu nhạc, đọc bao nhiêu sách cũng không bao giờ đủ can đảm mà để cho tình cảm của mình tự do rung lên, không bao giờ dám vui đến hết và buồn đến hết. So với những người như chị, những nghệ sĩ đúng nghĩa, tôi chỉ là kẻ học đòi hời hợt, cái gì cũng chỉ biết đủ để trò chuyện mà không dám sống hết mình vì cái gì! Tôi khâm phục họ, những người dám đi đến tận cùng, nhưng từ khâm phục đến dám làm như họ thì còn một khoảng cách xa lắm!
Mẹ mình năm nay sáu mươi mấy tuổi
Bà ngoại mình năm nay đã hơn chín mươi mấy tuổi
Bây giờ mẹ mình không muốn nói chuyện với ai, gần nửa năm nay, chỉ ậm ừ tất cả mọi chuyện
Mình năm nay gần 40 tuổi
Và không còn cảm thấy vui với bất kỳ một cái gì
Không còn cảm thấy vui với một cái gì được nữa
Ngày xưa còn có nhạc
Bây giờ nghe nhạc phải là nhạc không lời, mình không nghe nổi tiếng người trong bài hát được nữa
Bà ngoại mình có thể đi bất kỳ lúc nào, ngày mai, ngày mốt, tháng sau, đầu năm sau
Nhưng cứ mỗi vài ngày lại gọi mình, là con có gọi cho mẹ con chưa?
Lỡ mẹ con câm luôn thì sau, lỡ bệnh gì thì sao, đi bệnh viện đi!!??
Mình không biết phải nghĩ gì
Có khi tới 60 tuổi mình cũng vậy, có khi không cần đợi 60?
Và cũng không thấy giận mẹ mình chút nào hết
Vì mình không biết
Có phải làm vậy là nên hay không nên nữa
hi, tôi chỉ muốn chào bạn 1 cái thôi. Mấy năm trước đọc được bài viết trên Spiderum của bạn, tôi đã thích giọng điệu của bạn rồi, bởi nó khiến tôi có cảm hứng chia sẻ câu chuyện của chính mình, dù là mấy thứ lãng nhách à. Và từ bấy tới giờ cũng gần 4 năm rồi, hôm nọ tôi thấy thư ngỏ của bạn trên slowly, cũng muốn chào nhau 1 cái, nhưng vẫn lưu vài dòng nháp chứ chả nỡ gửi.
giờ lại lạc trôi vào đây, quá tam ba bận, thôi thì tôi thân mến chào bạn nhé, thi thoảng tôi sẽ vào đây lải nhải đôi chút, cái phông chữ này cứ bị mi nhon, căng hết cả mắt lên đọc ^^~ (ks)
Mình chưa thật sự cố gắng nhiều như mình đã nghĩ. Vậy nên, kết quả đó là xứng đáng với công sức mình bỏ ra. Chẳng trách ai được ngoài mình đâu.
Thời gian chẳng còn được bao nhiêu đâu, thế mà mình vẫn mãi chưa tiến lên được. Mình ngụp lặn trong không biết bao nhiêu thứ, bao nhiêu nhiệm vụ không thể hoàn thành và mình vẫn mơ hồ lắm.
Mình quyết định không chọn một con đường đơn giản , an toàn nhưng đối với mình là nhàm chán. Mình chọn một thứ mơ hồ chênh vênh nhưng nó mới mẻ và có đủ sức hấp dẫn để mình muốn chinh phục. Nếu như không thành thì nó cũng là một trải nghiệm mới lạ và ý nghĩa. Nhưng rồi sẽ ra sao với đống trải nghiệp ấy. Phải chăng mình sẽ bị đè bẹp bởi cuộc sống hiện thực ? Hay có lẽ sẽ không thể giúp đỡ người thân mà còn sẽ trở thành đứa ăn bám vô dụng.
Không thể hình dung ra kết quả phía trước có hình dáng ra sao. Nhưng cho dù là tệ đến thảm hại, mình cũng nhất quyết có chịu trách nhiệm với lựa chọn của bản thân.
Mình sẵn sàng cố gắng hết mình rồi. Lần tới đây nhất định kết quả phải tốt hơn.
Gần đến năm 22 tuổi, tôi vẫn còn ám ảnh về việc bản thân có là một người thú vị hay không.
Tôi luôn nghĩ về cái giá của sự tầm thường. Dù vô lý nhưng tôi cảm thấy bị uy hiếp chút ít khi bắt gặp một ai đó mà tôi cho là thú vị. Có lẽ tiềm thức nghĩ rằng bởi vì họ thú vị hơn, nên họ sẽ làm tôi bớt thú vị đi. Biết rằng mình hẹp hòi và hèn nhát. Thật buồn khi phải nghĩ vậy.
Về sau tôi nhận ra, cái mà mình cho là “tầm thường” ngày trước, có lẽ đơn giản là một sự lựa chọn mà thôi. Khoảnh khắc công nhận điều tốt đẹp ở người khác mà mình từng cho là “chả có gì hay”, tôi nghĩ mình cũng dần trở nên tốt đẹp hơn một chút (hoặc không).
Nhìn những người cùng lứa quanh mình đều đang đấu tranh cho cuộc đời của chính họ, tại sao tôi vẫn trông thảnh thơi và không lo nghĩ gì nhiều? Tôi vẫn tự hỏi nhiều lần, điều gì thôi thúc người ta cố gắng đến vậy. Tôi có thể liệt kê hằng hà sa số các câu trả lời thuyết phục, nhưng nó giống như tự viết văn self-help thôi. Tôi lười nhát theo thời gian dần đến mức nghĩ rằng mình không xứng để phát biểu thêm bất cứ câu nào về sự nỗ lực. Ở quá khứ, thậm chí tôi đã từng cố gắng nhiều đến mức oà khóc vì cảm thấy công sức không được đền đáp sòng phẳng. Giờ đây tôi chẳng buồn cố. Nhiều khi còn thấy ghen tỵ với mình ngày xưa, xen với sự hổ thẹn.
Nghi ngờ bản thân và áp lực phải trưởng thành xen kẽ với cảm hứng từ sở thích khác chuyên ngành là sự kết hợp kinh khủng. Thật ra tôi vẫn luôn giữ lý tưởng làm việc để kiếm tiền, nuôi dưỡng sở thích và sống vui bên những người thân yêu. Chỉ là đôi khi phù phiếm, đôi khi lười biếng, và đôi lúc lung lay. hmmz
Thật ra chỉ tài năng thôi không bao giờ đủ cả, khi mình đọc một bản nháp viết về những người nghệ sĩ tài năng nhưng vẫn chỉ có thể biểu diễn trên đường phố đó là suy nghĩ đầu tiên của mình. Bạn có thể là nghệ sĩ tài năng nhưng bạn không biết cách gì hơn để kiếm tiền trên đam mê của mình thì tài năng chắc chắn là không đủ. Giấc mơ không bao giờ có thể lấp đầy chiếc bụng đói được, bạn phải viết, quay video, làm khán giả biết tới bạn, marketing, personal branding, tạo ra một sản phẩm và bán sản phẩm đó, khi làm được vậy thì mới có thể sống với đam mệ. Chỉ có tài năng thôi thì vẫn còn thiếu nhiều lắm
Giới hạn của câu chữ là 574. Thoáng chốc, tôi nghĩ đến những bài văn hồi đi học. Câu chữ khi ấy không bị giới hạn, nhưng thời gian là 90 phút.
90 phút cho những câu chuyện. 90 phút cho lời phân tích. 90 phút để nhẹ gánh ngôn từ.
Tôi không biết mình thích viết khi nào, chắc là khi tôi thấy ánh mắt mình sáng lên khi lướt trên câu chữ của những nhà văn. Tâm hồn tôi từ heo hút lại lồng lộng gió, phả vào con ngươi cái nhìn xa xăm với cuộc đời. Tôi muốn tâm hồn mình phiêu bạt, muốn câu chữ mình đến những tâm hồn khác ở thật xa, rồi để lại chút luyến lưu từ tâm tình của kẻ xa lạ.
Thật khó để làm được chuyện ấy trong 90 phút, hay chỉ 574 từ.
Tôi luôn mang hoài bão mỗi khi đặt bút, hay tay nhấn lên phím. Mọi từ ngữ tôi viết ra đều nên thuộc về những câu văn phi thường, của một câu chuyện khác thường, mang một ý nghĩa đặc biệt. Nhưng có cố gắng cỡ nào, câu từ ấy cũng chỉ gói gọn trong tôi, là những câu suồng sã, của một chuyện đời thường, không mang ý nghĩa gì ngoài cái tôi của tác giả.
Tôi tin bất kỳ ai, khi sẵn sàng viết một thứ gì, đều có niềm tin sẽ mang lại điều gì đó cho người đọc lấy chúng. Kể cả đó có là 3 dòng ngắn ngủi hồi âm email, hay đến diễn từ nhận Nobel Văn học. Những từ ngữ ấy là dòng hải lưu của đời, xô đẩy những đời người tiến tới.
Chúng ta viết gì khi được viết? Liệu có chỉ là ý nghĩa của riêng ta? Hay sẽ thông điệp mà chúng ta muốn cả nhân loại lắng nghe. Liệu ngoài giới hạn về câu chữ hay thời gian viết, ta có đặt giới hạn cho chính ngôn ngữ của mình?
Chúng ta sẽ muốn để lại gì trên những dòng văn bản? Liệu một trang web vô danh có đủ để ta đem hết những bí mật sâu thẳm nhất cuộc đời ra trưng bày, hay sự vĩnh viễn của mạng Internet khiến ta mang câu chuyện riêng mình xuống mồ chôn?
Hơn hết, khi đặt diễn từ của bản thân cạnh hàng trăm cái tôi khác, chúng ta muốn thấy gì? Muốn tìm kiếm ai đó giống mình, hay muốn tìm kiếm những điều mới lạ? Ta sẽ để ai đó trong tầm mắt mình hay chỉ thấy phản chiếu câu chữ của chính chúng ta?
Câu chữ vô biên cũng là hữu hạn, thời hạn tồn tại nhưng có khi chả cần. Những câu từ gặp nhau là hữu duyên cho trăm cái tôi hội ngộ, là những cuộc đời và ý nghĩ va chạm rồi thẳng hàng, xếp tăm tắm trên những trang trắng văn bản. Ai đó gửi gắm cuộc đời mình, ai đó cũng chỉ dạo chơi. Có người mang tâm tư, có người nghe tâm sự. Những đoạn nháp tồn tại trên web là phần sót lại của hàng trăm xóa, chỉnh sửa, giống bao lời nói ra cũng từ trăm ý nghĩ xóa, sửa trong đầu.
Những câu từ ấy, từ một người tới cả trăm con người, giới hạn bởi 574 từ, tầm thường và phi thường cùng lúc.
Tại sao anh lại buồn vì một người ở cách anh nghìn dặm mà thậm chí họ còn không biết anh là ai? Em không hiểu và đáng lẽ em cũng không cố để hiểu. Tuy nhiên khi anh im lặng mà bảo những câu kiểu như em không hiểu đâu thì em buồn. Anh phải nói cho em hiểu nếu chúng ta còn muốn tiếp tục ở bên nhau. Đừng giữ nỗi niềm riêng một mình. Bao năm rồi mà.
Em biết con người khác biệt. Em tôn trọng điều đó. Chỉ có điều đừng nói những câu như thế để gạt nhau ra. Đó không phải là tôn trọng, đó là bỏ rơi. Anh đừng bỏ rơi những cố gắng của em.
Em có đọc về người đó. Người ta ngạc nhiên, người ta không thể tin nổi. Người ta, chứ không phải em. Em không ngạc nhiên, điều em ngạc nhiên duy nhất là người ta làm anh ủ ê như thế. Rồi anh thất bại trong việc đánh răng buổi sáng và buồn bã. Em cho rằng anh đang tủi thân. Tuy nhiên chỉ vì tủi thân mà anh gạt em ra thì anh thật quá đáng.
Mai em sẽ gọi anh dậy đúng giờ và nhắc anh việc đánh răng. Đừng dỗi như trẻ con nữa.