Sau nhiều lần hẹn hò yêu đương tôi rút ra 1 đúc kết, tình yêu vốn dĩ nên là sự cân bằng, cả 2 người đều cảm mến nhau. Bao lâu nay chúng ta bị lầm tưởng vì nghe những câu chuyện về tình yêu như đàn ông phải gồng lên, băng rừng lội suối để chinh phục, để thể hiện tình cảm với người mình yêu, với mấy content trên top top là con gái làm nũng, phải làm kiêu để thể hiện mình có giá. Không đó là mấy cái xàm liz làm ngu dạy ngu đàn ông và đàn bà, tình yêu nó đơn giản hơn nhiều, nó vốn dĩ chỉ là 2 người bình thường, nói chuyện làm quen rồi cảm mến nhau 1 cách tự nguyện chứ ko phải nghĩa vụ thể hiện của 1 bên nào cả.

Thường tuổi trẻ chúng ta khó nhận ra vì bị phim ảnh với truyền thông nhồi sọ, đến khi trải qua 1-2 mối tình rồi mới hiểu.

Rồi cái mong muốn thay đổi người khác vì nghĩ mình đúng hơn, tân thời hơn. Hoặc muốn người khác không thay đổi vì mình không thích vậy. Những cái xàm liz này phải trải qua rất nhiều đau khổ mới hiểu được, rằng mình đã từng ích kỷ như nào.

Con người có 3 “lớp” tri thức. Tưởng tượng 3 lớp này như 3 layer code được code vào bộ não con người. Lớp đầu tiên là các bản năng sinh học, ví dụ như thấy đói phải ăn, thấy mệt phải ngủ, thấy rắn phải chạy. Lớp thứ 2 là các thông tin xã hội, ví dụ như gặp người lớn phải chào, phải biết yêu thương người khác, phải biết nghĩ cho tập thể. Lớp thứ 3 là nhận thức bản thể cá nhân, là sự phân biệt giữa cá nhân và người khác, tự đưa ra những quyết định cá nhân…

3 lớp này cũng giống như các lớp lang lập trình, mà hiện nay con người đang mô phỏng lại bộ não người để đưa vào Máy móc. Máy móc đã có 2 tầng đầu tiên và đang tiến tới tầng thứ 3. AI/ML sẽ giúp máy móc tiến tranh hơn đến tầng này. 2 tầng đầu nó giống như con người “nạp” data vào máy móc, máy móc dựa trên data đó đưa ra quyết định. Bản thể quyết định đó, dù có thể rằng buộc phức tạp ra sao, cũng là do con người predetermine cho máy móc. Ở tầng thứ 3 này, máy móc sẽ “tự” quyết định cho riêng nó. Từ data cũ, data đã được train, công thêm data mới, nó sẽ không dùng các “predetermined solution” nữa mà sẽ đưa ra solution mới, có thể tốt hơn hoặc tệ hơn, nhưng cơ bản là riêng biệt và có tính mới mẻ.

Con người cơ bản cũng y vậy thôi. Chúng ta có code sinh học, chúng ta được nạp code xã hội, và chúng ta đấu tranh để code “bản thân” không conflict với 2 cái code trên. Các cảm giác tiêu cực (hay cả tích cực) của chúng ta là conflict giữa các tầng code này, hoặc là bối rối không có “solution” trong tình huống như vậy.

Các cảm giác của chúng ta thật ra cũng ko có gì mới mẻ. Bất hạnh hay vui sướng của chúng ta, cơ bản đều đã có trong lịch sử, đc ghi chép theo cách này cách nọ. Nỗi niềm trong Reply 1988 chắc không khác nhiều với Hoàng tử bé, hay Final Fantasy với Iliad vậy. Nó đều thể hiện sự conflict trong nội tâm con người, được kể trong bối cảnh hay cách thức khác nhau mà thôi.

Đó là bởi vì trong quá trình đi lên của xã hội loài người, bản thể con người ngày càng phức tạp. Code mới phải liên tục nạp vào, và code cũ phải liên tục sửa chữa. Những dòng code cũ như những câu chuyện cổ tích hết hạn sử dụng vậy. Về cơ bản, chúng ta giải sự conflict này bằng cách lựa chọn/sống ra sao. Chúng ta “giải” được nó, truyền lại nó cho thế hệ sau, cho xã hội, thì tức là con cái chúng ta đã có code (nền tảng/tư duy) xịn hơn, hoặc như xã hội là xã hội đã giải được 1 conflict và đi lên.

Vì thế, nhìn từ góc độ tiến hoá, sống cuộc đời này là giải quyết các vấn đề đang có. Thách thức là chúng ta dễ chìm đắm hơn trong các vấn đề, coi vấn đề là bản thể chúng ta và chấp nhận.

Xin chào Absolute!

Dạo này bạn khỏe không? Hihi, lâu rồi mình chưa đọc bài viết của bạn.
Mình ít viết quá, mà chuyển sang comment một số nội dung trên mạng xã hội để tăng tương tác. Mục đích là để phục vụ việc kinh doanh.
Mỗi hành động hay thông điệp mình gửi đi trên mạng xã hội, đều là muốn có nhiều người biết tới mình, biết tới sản phẩm mình đang kinh doanh. Và cuốn hút vào những sản phẩm ấy. hihihi.
Mình không có gì ngoài mối quan tâm công việc, nên gặp ai cũng kể là mình đang làm như này: việc A,B,C,D,E. Đi sự kiện x,y,z,…. Niềm vui của mình là nói về các thứ xoay quanh công việc hàng ngày. Và chính công việc đa dạng ấy giúp mình luôn có thể gặp người này, người khác, sự việc này, hiện tượng khác.
Tuần rồi, mình có vô tình ngồi cạnh một người bạn showroom cây cảnh – kế bên gian hàng của mình – trong một sự kiện sức khỏe. Và bạn ấy có làm thêm một job là tarot reader. Thế là bạn ấy ngỏ lời, hữu duyên đọc một câu hỏi, rồi read hoàn cảnh của mình để có câu trả lời.
Bạn ấy đọc câu trả lời cho mình 2 câu hỏi:
1. Mình có dự định đi thăm một người bạn, ở Tiền Giang, mà vẫn chưa làm được. Giờ làm sao để làm? –> Answer: hiện mình đang tập trung năng lượng cho điều mà mình thấy nên dành năng lượng, không cần quá lo lắng, người bạn ấy đang không có trách cứ gì mình đâu. Hãy cứ làm tốt nhất là việc tập trung vào một điều mà bản thân mình thấy cần được tập trung vào. Tuyệt vời!
Nghe tới đây là mình đủ căn cứ khen bạn tarot reader ấy. hihi.
Sau đó, mình càng mạnh mẽ tự tin hơn để thấy tinh thần mình được khớp (hòa hợp) với những điều không dự tính trước. Hãy tập trung vào điều xứng đáng cần nhất. Rồi mọi thứ mình muốn, tới với mình <3

Dạo gần đây có một vài sự việc làm mình nhớ tới bài viết hai thế giới của Husky mình từng đọc từ lâu rồi. Sếp mới của mình từ nước khác qua Việt Nam và khi làm các thủ tục hành chính, cô ấy liên tục thắc mắc với mình về việc tại sao thủ tục hành chính Việt Nam lại “loằng ngoằng cần nhiều giấy tờ và mất nhiều thời gian” như thế này. Mình có giải thích với cô ấy rất nhiều rằng như vậy là họ làm đúng theo quy định rồi nhưng cô ấy vẫn lấy ví dụ từ nước của mình để so sánh, thắc mắc và liên tục hối thúc mình làm sao để làm được nhanh hơn (dù mình đã giải thích là quy trình chi tiết họ làm gì, và tại sao lại cần bằng đó thời gian). Mình bị stress và cuối cùng thì buông ra để mặc cô ấy thích nói gì thì nói (vì mình cũng đã cố gắng hết sức của mình nhưng không làm được gì hơn). Và mình nhận ra là cô ấy đang sống trong thế giới riêng của mình và kỳ vọng có thể bóp méo cái thế giới thực ngoài kia theo ý mình (dù thế giới nó không hoạt động theo cách như thế).

Chuyện này làm mình nghĩ tới bản thân mình và tự nhìn lại xem chính mình có như thế không? Có khi nào mình nhìn về chính chuyện của bản thân và tưởng rằng đó là thế giới thực nhưng không phải không? Và đương nhiên khi đó, mình phát hiện ra rất nhiều chuyện thú vị. Chuyện thú vị đầu tiên là mình không giỏi như mình tưởng. Thực ra khi ai đó khen mình, mình thường cười cho vui và chẳng bao giờ thừa nhận. Bản thân mình cũng rất ít tự nhận hay khoe khoang với người khác là mình cũng “ra gì lắm”. Nhưng trong thâm tâm thực sự thì có lẽ mình nghĩ mình cũng ổn. Nhà nghèo nhưng vươn lên học giỏi, ra trường tự kiếm tiền lương mấy chục củ, biết hai ngoại ngữ và trong tay cũng có chút vốn liếng, lại làm ở cơ quan ngoại giao sang choảnh chụp ảnh lóe mắt thiên hạ với những sự kiện toàn khách sạn 5 sao. Nhưng thực tế thì sao? Thực tế thì trong tay mình chẳng có gì hết, đi làm bị người nước ngoài coi khinh tủi nhục không dám nghỉ, chỉ đi vào nhà vệ sinh khóc lặng lẽ, lau nước mắt rồi ra làm tiếp. Bản thân bị stress, trầm cảm thời gian dài nhưng không dám nghỉ, không dám đi điều trị chỉ lặng lẽ trốn vào góc nhà lên đọc sách tìm hiểu bệnh. Tâm lý nghèo từ bé ảnh hưởng bởi gia đình nên không dám tự tin đi gặp ai, lúc nào cũng đứng một góc, tự ti. Gia đình phức tạp và chỉ liên lạc với mình khi cần tiền. Bản thân hơn 30 tuổi nhưng chưa có tài sản nào trong tay ngoài chút tiền phòng thân. Ngoại ngữ thứ hai chưa đủ giỏi, đôi khi bị người khác cười chê. Bản thân cũng không chịu khó học hành gì hết.

Khi sống trong tập thể, chúng ta sẽ quan tâm đến tập thể nhưng dưới góc độ cái chung, và để cái chung đi lên, đôi khi những cá nhân, những cái riêng phải bị đi xuống. Một người lãnh đạo tốt sẽ điều tiết, khuyên can, động viên, ninh nọt hoặc dối trá, để đạt điều này. Ngạc nhiên thay là để làm điều này thì hoặc là hoàn toàn vô cảm, làm mọi thứ dựa vào kĩ thuật, hoặc là cực kì thấu cảm, và có khả năng phát hiện và điều chỉnh mọi biến động nhỏ nhất trước khi nó trở thành vấn đề.

Và đây là cái mình ghét nhất. Có lẽ năng lực ngoại giao của mình nằm ở mức giao tiếp cá nhân. At this moment I do care for you. Có thể ngày mai tôi không quan tâm đến bạn, hoặc bạn trở thành kẻ thù của tôi, nhưng ở giây phút này tôi quan tâm. Chúng ta tháo ra được những lớp lang vỏ bọc và thật lòng với nhau trong giây phút này.

Và đó chính là vấn đề. Khi sống trong tập thể, mình phải chịu đựng những biến đổi của cá nhân, và cách đơn giản nhất để duy trì là coi những cá nhân là công cụ, có mục đích và có hạn sử dụng. Không phải con người để không phải quan tâm. Mình chỉ có thể quan tâm hoặc là 1 tập thể, hoặc là 1 con người. Khi quan tâm 1 tập thể, tất cả con người trong tập thể đó có thể bị hi sinh để đưa cái tập thể ấy lên.

Thằng bạn mình bảo là: tao, mày và những thằng như mình sẽ sống khổ sở trong tập thể và cuối cùng được chết hạnh phúc trong cô độc. Những đứa không có sự ruthless để bỏ qua ca nhan và vươn lên; hay được trainning để sống hòa hợp và nắm bắt người khác, sẽ rất khó để thành công trong xã hội. Nói chung thì mình đồng ý với nhận định này, ngoài việc cho rằng chết trong cô độc không là hạnh phúc. Ngoài ra thì mình cũng cho rằng con người hơn con vật ở chỗ con người có khả năng tự thay đổi bản thân. Xét cho cùng, đó cũng là thứ thực tế nhất mà một cá nhân có thể làm. Thần phật ở trên cao không thể soi đến thì mình tự soi mình vậy.

Và nếu nói về hạnh phúc, thì cái thời mình nói chuyện với người lạ, đi gặp người lạ nghe họ kể chuyện, mình chưa thấy ai mô tả được cái gì, hoặc như nào là hạnh phúc. Có lẽ người trẻ thì không hạnh phúc (!?). Người trẻ nói nhiều về ước mơ và nỗi đau hơn thì phải. Có một lần mình hút hít và uống cái gì đó, mình thấy 1 giây phút không có ước mơ, không có nỗi đau và chỉ có chính bản thân. Tức là giây phút trắng bong và thấy mình đang ở đó. Không biết đó có phải là hạnh phúc không.

Người lãnh đạo không phải là người thông minh nhất, người khỏe nhất hay người giàu nhất, mà thường là người được yêu quý nhất trong cộng đồng. Từ quần thể sinh vật cấp thấp như hải âu đến cấp cao hơn như vượn, tinh tinh, khoa học đều chỉ ra rằng con đầu đàn là con được “yêu mến” nhất, và bằng cách nào đó được “bầu” lên. Ở sư tư hay các loài thú săn mồi, xu hướng này có giảm đi. Nhắc lại điều này để thấy rằng trong xã hội con người, khả năng “làm người khác quý mình” là một trong những nhân tố quan trọng để thành công.

Những điều trên mình đã đọc và biết từ lâu, hình như qua 1 lần đọc được bài viết trên tnvnol (!?). Nói chung, như sếp mình từng nói, người giỏi nhất ko phải là người làm việc tốt nhất, mà là người thuyết phục được người khác làm việc đó cho mình. Người giỏi là người thuyết phục đc thằng khỏe hơn bảo vệ mình, thằng thông minh hơn làm việc cho mình, và thằng kém cỏi, yếu ớt ngồi yên, không cản trở mình. Đến mức độ nào đó, khả năng ngoại giao sẽ là thứ quyết định một con người có “lên lv” hay không.

Nhận thức được điều này nên mình từng thay đổi trong khoảng cuối lớp 12 và đầu đại học. Vốn là 1 đứa học toán-tin, thích đi lang thang 1 mình, thích nói chuyện với người lạ quen thuộc trên mạng… mình trở thành lớp trưởng, bí thư, tham gia đủ loại đoàn đội hội trại, và từng đứng trên sân khấu c2 Bách Khoa để diễn kịch diễn thuyết. Những cái đó giúp mình có học bổng và đi học cảm tình đảng từ năm 1 sinh viên. Nếu không có vài sự kiện cuộc đời xảy ra và mình tiếp tục đi trên con đường này, có khả năng mình mở công ty đa cấp và có 10000 con nhan đệ tử theo hầu.

Nhưng cuộc đời có vài ngã rẽ, và mình rẽ vào một ngả nào đó xa thẳm mây mù và từng nghĩ là bản thân sẽ trở thành một nhà văn. Nhưng, mình đã trở thành một người trong xã hội. Chỉ thỉnh thoảng vẫn nghĩ mình sẽ trở thành nhà văn.

Cũng thật lâu mới quay trở lại đây, chắc cũng khoảng 1 năm kể từ ngày mình cố gắng bước ra khỏi góc tối cuộc đời để tìm chút ánh sáng, chút niềm vui nhỏ nhỏ mỗi ngày. Không vùi bản thân vào những nỗi buồn nữa nhưng cũng k dứt hẳn ra khỏi những điều đó, cố gắng học cái tìm cái mới và những điều tích cực trong nó.
Rồi cũng có một người tới với mình để chia sẻ cũng kha khá thứ trong cuộc sống hằng ngày, những điều ở quá khứ và ở tương lai. Nhưng chẳng hiểu vì bản thân mình bị gì, hoặc những điều ở quá khứ ảnh hưởng mình đến giờ mà mình k thật sự enjoy mqh này. Thật sự không biết làm sao để thoát ra khỏi những đièu ám ảnh mình ở quá khứ

Nay mình tới văn phòng sớm, vào phòng để hâm lại chút đồ ăn sáng và nhìn ra ngoài trời. Trước mặt mình là một con sông rất đẹp. Mình ngồi đó nhìn trong lúc chờ đồ ăn sáng và nghĩ: mình thực sự ổn là khi nào nhỉ?

Có lẽ là năm mình 31 tuổi trở đi. Lúc mình còn nhỏ, mình có nỗi khổ riêng nhưng vẫn rất vui vẻ với cuộc đời vì những lúc đó chẳng nghĩ gì nhiều về cái khổ, cái nghèo. Khổ, đau thì chỉ một lúc là quên hết. Từ năm 18 tuổi lên đại học tới lúc 31 tuổi là những năm mình đi làm và suy nghĩ về cuộc đời. Suy nghĩ thì nhiều nhưng thường chẳng rút ra được chi hết và cũng chẳng áp dụng vào bản thân được mấy. Mình cứ mải mê chạy theo cảm xúc của bản thân, khóc rồi đau khổ, rồi stress rồi áp lực rồi trầm cảm, thậm chí nghĩ tới cái chết và thấy cuộc đời thật vô nghĩa. (Cũng như bạn đang viết bài dưới mình vậy, thấy cuộc đời mình ổn hơn nhiều người khác: có người yêu, có công việc tốt, có gia đình, sức khỏe nhưng thấy cuộc sống vô nghĩa).

Và rồi mình dần nhận ra là từ năm mình 31 tuổi, là khoảng hơn 1 năm về trước, mình mới thấy bản thân ổn. Mình dần chấp nhận chính con người mình, chấp nhận cả những con người xung quanh. Bản thân mình bình thản đón nhận mọi thứ không như ý muốn. Cái gì ảnh hưởng tới mình xấu mà mình nghĩ là có thể thay đổi được thì mình cố gắng hiểu tại sao, coi nó như một bài tập về nhà mà mình cần mày mò học thêm (ví dụ như tâm lý, trầm cảm…). Cái gì mình không thay đổi được thì bình thản thay đổi tâm thế của mình (ví dụ như việc sếp cáu giận hay yêu cầu mình làm này làm kia vô lý…). Ngay cả gia đình và người yêu cũng không khiến mình cáu giận nhiều nữa. Mình chợt nhận ra là lâu rồi mình không khóc, không cáu giận, không buồn vô cớ nữa. Mình không cười như thời 17 tuổi nhưng cũng có những niềm vui nho nhỏ của bản thân. Và mình thấy thế cũng ổn. Mình cũng k biết từ lúc nào và tại sao, có thể là mình tới một giai đoạn mà tự mình chuyển mình vậy thôi. Giống như sau 2 năm làm ở văn phòng toàn người Hàn, đột nhiên một ngày mình nghe hiểu họ nói gì (đương nhiên là mình có học tập trong thời gian đó, nhưng 2 năm hầu như chả hiểu gì).

Bản thân hôm nay muốn viết ra một chút. Đương nhiên, mình vẫn có lúc stress ăn nhiều hay buồn vì vài câu nói. Nhưng nó làm mình bớt gợn lòng hơn. (nay nghe sếp chê khả năng ngoại ngữ mà mình kệ, cứ nói tiếp kkk)

Chúc mọi người một cuối tuần vui vẻ nha.

lâu lắm rồi mới quay lại đây.
vì mình không biết nói gì.
mình cảm thấy trống rỗng.
à không, nếu trống rỗng được thì đã đỡ.
đằng này mình lại quá đầy những cảm giác và suy nghĩ.
tụi nó trào ra đến nỗi lấp mất mình.
mình không muốn rơi vào cái hố đó nữa.
mình không muốn trầm cảm thêm lần nào nữa.
mình nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.
tại sao không thể sống cho giống con người?
tại sao lại có ý nghĩ cuộc đời thật sự rất vô nghĩa và không thiết sống.
dù mọi thứ quanh mình rất ổn, ít nhất là ổn hơn nhiều người mà mình biết là thật-sự-khổ.
mình có gia đình, có người yêu, có bạn bè, có công việc ổn định, mình còn muốn gì nữa?
mình không muốn gì cả. mình thật sự chỉ muốn sống bình thường yên ổn như mình đã từng thôi, tại sao mình cứ rơi vào trầm cảm hoài vậy?

Lookin’ back on how it was
In years gone by
And the good times that I had
Makes today seem rather sad
So much has changed.
I never understood why people cry because of a song.
I have liked many songs before. Some have good music. Some have nice lyrics. Some are fun to watch and listen to. But no song ever made me feel something deep inside.
I broke up on the first day of october. We were together for many years. That day, she just said she didnt love me anymore and left. She left like it was a normal Wednesday.
I thought we were doing well. I thought we would get married soon. We rarely fought or even argued. We just had a big vacation last month.
But suddenly, she left. And now she looks happy. That part hurts the most.
Since then, I have been trying to move on. I think I am okay, and each day feels a bit easier.
But today I missed her. I know this song from long time again but today I listen to it. The lyrics hit hard. I started to cry, not loud, no sound, just tears falling.
There’s no big reason for this post. I dont really have anyone I can tell that a song made me cry today. Strangely, I found this website by accident. This is my first online post, like a blog. And I just want to tell anyone reading this. I cried today, for the first time in many years.