sáng nay ngồi trước cửa nhà tôi cứ phập phồng lo lắng, cứ lo có người lại quăng vào nhà lá thư hăm doạ cúp điện, cúp nước, tôi cứ hồi hộp đi đi lại lại, một lát lại ngó nghiêng ra ngoài, mỗi khi nghe tiếng động cơ xe cứ rõ dần, là tim tôi thắt lại, tiền điện tháng này là 3tr7, tôi cướp ngân hàng được vài chục tỉ, nhưng đó là tiền nhơ bẩn, không thể dùng được. vậy là trước mặt thằng công tử, tôi vờ cầm điện thoại lên, làm như đang nói chuyện với vợ tôi, làm như cổ đang sắp bỏ đi, rồi tôi bắt đầu khóc lóc, mếu máo trong điện thoại, rằng anh chỉ cần 3tr8, là gia đình lại êm xuôi. cúp máy xong, thì thấy thằng công tử đứng dậy, dúi cho tôi một xấp tiền.

tôi lấy gối, mền, đi tắm, mở một đĩa nhạc ồn ào hơn thường lệ, trong chiêm bao, lần này mở cửa ra bên trong chiếc xe tải là một chiếc áo thun có phần ngực áo rách lỗ chỗ. chồng áo lên người xong tôi đạp xe qua một ngọn đồi không cao không thấp, đi qua vài ngõ hẹp là tới dãy nhà trọ. ở đây tôi là nhà văn, căn phòng bày biện đồ đạc sơ sài, trên bàn là một đống bản thảo. lần này trước khi ngủ tôi mang theo hai thứ: tay trái cầm đống tiền, tay phải cầm xấp giấy A4. thằng công tử ở quán bờ kè lúc bỏ đi say bí tỉ đã bỏ quên lại hai thứ: một chùm chìa khoá và một xấp A4 ghi nguệch ngoạc những cái tên, đầy đủ số điện thoại, địa chỉ, thư điện tử. thế là tôi gọi hết tất cả những người trong đó, nhưng thay vì tư vấn, tôi đề nghị cho tất cả bọn họ số tiền lớn.

mọi chuyện bắt đầu khi tôi nhận ra con người có thể chết vì chiêm bao, vậy là một buổi sáng đương bình thường, một người đương khoẻ mạnh tự nhiên mất hết sinh khí, tôi đi lấy mền, gối, tôi đi tắm, mở một đĩa nhạc không lời rồi nằm ra đó. không nói năng một câu nào, tôi ngủ đúng 7 ngày 7 đêm 7 giờ 7 phút, đúng 7 giây trước khi tỉnh giấc tôi được mời một giấc chiêm bao, thấy mình đang ngồi nhâm nhi ở quán quen, tôi uống hết cả 6 giây, đến giây thứ 7 tôi bước đến chỗ cây dương cầm đã để sẵn từ bao giờ, tôi đàn một bài của chopin, đoạn một bà lão chừng 80 tuổi bước tới, cả hai chúng tôi đều đang ở giây cuối cùng, bà nói, anh cứ đàn, mỗi một bài em tặng anh một núi tiền. bất cứ lúc nào anh thích, thì đến đây chơi nhạc, xong sẽ có một xe chở đầy tiền mặt tới. thế là tôi đàn hết dạ khúc của chopin, vừa xong thì chạy ra chỗ chiếc xe tải, hăm hở nghĩ tới đống tiền, nhưng khi mở cửa chỉ thấy một tờ giấy duy nhất, tờ thư mời nghĩa vụ quân sự

tôi bắt được một tên địch, kéo lê nó một đoạn dài về căn cứ, tôi hỏi, tụi mày đến đây làm gì? đem quân đến nước tao làm gì? vừa nói vừa lăm lăm cây súng ngắn. mặt mày tái xanh, nó nói, tao đến đây để mời bà con đi đám cưới, nhà nó ở trong này, rồi tôi hỏi nó, mày thuộc sư đoàn nào, thì nó trả lời ở sư đoàn 7, lon chuẩn uý. rồi tôi hỏi, cô dâu tên gì, nó nói tên mây, chưa kịp hỏi tiếp, thì ngoài cổng có ba chiếc xe 7 chỗ vừa đến, một người tự xưng là tư cảnh, tên thật là tả văn cảnh, đi đến chỗ tôi, nói, cách duy nhất là cướp nhà băng, rồi mời tôi lên xe.

cầm đống tiền nhơ bẩn trên tay đi hết đường nguyễn đình chiểu, tôi ghé vào một quán ngoài bờ kè, lác đác vài ba chiếc ghế lùn, lác đác vài ba cái bàn, lác đác vài ba vị khách, ngồi ở bàn đối diện là một thằng công tử, và cũng là thằng chuẩn uý tôi bắt được hôm trước, nó cứ ngồi uống hết ly này đến ly khác, vò hết tờ A4 này đến tờ A4 khác, tò mò, tôi hỏi, mày đang viết cái gì, nó nói, tao đang ghi, thiệp mời. rồi nó hỏi tôi tên gì, tôi nói du kỳ, nó hỏi tôi làm nghề gì, tôi nói tôi là chuyên gia tài chính, trước khi là chuyên gia tài chính, tôi là nhà văn

Hồi tối nằm mơ thấy mình là phi công chiến đấu, đánh cũng dữ lắm nhưng rồi bị địch bắt, dẫn giải vô một khu nhà tù nhìn như cái chòi để nghỉ dưỡng, nhìn thì tưởng giữa đại dương mênh mông, đi đến đâu cái chòi cũng kêu lên răng rắc, thầm nghĩ chắc bọn này sẽ quăng mình xuống cho cá mập ăn, nhưng bất ngờ là kẻ thù đối xử với mình đàng hoàng, cho ăn uống nghỉ ngơi bình thường mà không tra hỏi gì, thậm chí còn ở tù chung với nguyên thủ của họ nữa. Một hôm đi tắm thì mình phát hiện ra lối đi sau nhà tắm dẫn đến một thành phố, nhìn như thành phố của Châu Âu, định vậy cứ thế mà trốn luôn, men theo lối đó một hồi thì vô tình chạm mặt một cô gái đeo kiếng, tóc ngang vai, cổ đang đứng đó một mình, nghiêm nghị như canh gác bọn tù nhân. Các bạn vẫn theo kịp câu chuyện của mình không ? Một cô gái đứng phía sau lối đi nhà tắm dẫn đến thành phố Châu Âu của một cái chòi giữa đại dương nhốt tù nhân là phi công. Mình định trốn thì cổ kêu là thôi quay trở vô đi.

Rồi một hôm mình ra rủ cổ cùng đi trốn luôn, cái ngày cổ ngăn không cho mình đi là hai đứa đã nhìn nhau có chút thiện cảm rồi. Thế là hôm đó tắm xong cũng cứ theo lối cũ, xách theo chiếc honda kêu cổ lên ngồi, cứ thế chạy vòng quanh Sài Gòn từ Cao Thắng cho đến Nam Kỳ Khởi Nghĩa, đến đoạn Nguyễn Thị Minh Khai thì cổ bắt đầu nắm tay mình, đôi tay mềm mại và dịu dàng vô cùng. Mình cũng giữ tay cô ấy lại và nói với cổ “Anh có gia đình rồi”. Cổ im lặng. Mình đi một hồi thì ghé vào một quán bia, ở đó gặp toàn bạn bè, thằng nào vừa thấy mình là nó cười cười và mình giải thích ngay “này không phải bạn gái tao” “này không phải bạn gái tao”, gần một triệu lần. Cổ vẫn cứ im lặng. Những thằng bạn trải dài từ thời mới đi làm, đến thời đi làm cho FPT và cho đến tận ngày hôm nay. Cái thằng đồng nghiệp FPT mới nhìn mình nói “tao biết đây không phải bạn gái mày rồi nên tao chụp hình tụi mày cái nghe”, thế là mình quýnh quáng lên thôi thôi thôi thôi “này không phải bạn gái tao”. Lúc đó mình cảm thấy nhục nhã hết sức, định bụng là sẽ rời khỏi đây để chạy qua quán Đức Bảo, quán bia mà mình rất ưa thích, chỗ đó yên tĩnh để hai đứa ngồi uống bia, rồi mình sẽ nói lời xin lỗi cổ. Nghĩ đến việc sẽ ngồi cả ngày ở đó để nói chuyện làm lồng ngực mình nôn nao khó tả, rồi mở mắt thức luôn.

Mình có thể đoán giấc mơ chỉ kéo dài chừng 20 phút, từ 7:06 hoặc 7:04 đến 7:26 phút. Mình biết là không thể nào mơ lại giấc mơ này một cách tự nhiên được nữa. Thế là ngồi dậy thẩn thờ một hồi, thấy mắc cười, xong chạy ra chỗ cái tủ lạnh đứng tựa vào đó khóc mình ênh.