Tâm trí con người là một khu rừng rậm rạp. Chắc hẳn là vậy. Vì mình đang lạc lối trong mê cung tâm trí của chính mình. Ngay lúc này, mình đang ngợp đến choáng váng vì những cảm xúc trong đầu. Mình không thể gọi tên vì mình không thể biết hiện đang có bao nhiêu thứ đang quẩn quanh, chồng chéo trong đó. Có lẽ nó đang cảm nhận quá nhiều, nghĩ về quá nhiều, nó đang muốn nói nhưng chẳng tìm được lời và cũng chẳng có người nghe.
Mình đã từng cho rằng âm thầm và cất giữ cho riêng mình là một cách sống, là một cách phản hồi nhưng hình như mình đã sai. Như tất cả mọi thứ trên đời này, việc cất đi chỉ làm nó nén lại chứ không mất đi, và khi đến một độ nén nhất định, nó sẽ bùng nổ. Cảm xúc cũng thế, nén một cơn giận, cất một cảm giác bất mãn, giấu một khao khát đươc yêu hay kìm lại một lời muốn nói sẽ chỉ khiến lòng mình nặng thêm và tạo thêm một ngăn tối trong hồn. Đôi lúc, mọi thứ sẽ như ngay lúc này, không vì bất cứ một lí do gì, đột nhiên những gì mình cảm nhận bỗng trở nên quá nhiều, mình không dung chứa nổi, mình muốn nổ tung vì cảm xúc.
Mình thích học, mình thích đọc nhưng chỉ ở mức bề mặt. Mình biết nhiều nhưng chẳng biết cái gì sâu. Mình thích những thứ có thể tạm gọi là sâu sắc như là triết học, nghệ thuật, mình có nền tảng khoa học nhưng lại có vấn đề về cách bày tỏ, mình sợ cảm giác bị gọi là một kẻ sến súa, lập dị, dạy đời. Mình muốn được lắng nghe và thấu hiểu nhưng dường như không ai quan tâm những thứ mình quan tâm, không ai muốn nghe những thứ mình biết và muốn biết. Đôi lúc mình cảm thấy cô đơn kinh khủng, cảm giác như chỉ trơ trọi mỗi mình mình trong một thế giới của chính mình. Mình đã đóng cánh cửa lòng mình, lâu đến nổi dường như tất cả bản lề đều rỉ sét và mình không biết nó có còn thể mở được không. Có vẻ như mình sống trong thế giới nội tâm nhiều hơn trong đời sống thực. Mình vui nỗi vui của nội tâm phù phiếm, buồn nỗi buồn từ một cảm giác xa xăm vô thực. Mình trốn vào tinh cầu của riêng mình và rời xa khỏi thực tại. Mình không dành đúng sự quan tâm cho bất kì thứ gì ngoài đời thực như công việc và những mối quan hệ.
“Cô đơn là một cái bẫy quyến rũ, một loại độc dược mà một khi đã nếm thử sẽ trở thành thói quen. Sự bình yên và tĩnh lặng bao phủ bạn như một chiếc áo choàng, khiến bạn quên đi những ồn ào của các mối quan hệ con người. Theo thời gian, mong muốn tránh xa người khác ngày càng gia tăng vì nó làm tiêu hao năng lượng của bạn và phơi bày sự mong manh của bạn. Cô đơn có thể dường như là một nơi trú ẩn, nhưng nó chỉ là ảo ảnh cô lập chúng ta khỏi những kết nối thực sự.”

Chào Absolute!

Mình viết không nhiều, vì mình viết thiếu đầu đuôi xuôi ngược. Chữ cứ nhảy ra tới đâu là văn dài tới đó.
Đọc một hồi thấy sao mà nhiều chuyện ở trong đó quá vậy, nhiều thông tin quá, não tiếp nhận hổng được, người đọc nói tui thấy văn bạn này chưa hay.

Tính mình ở ngoài đời thực, từa tựa vậy. Làm chưa xong việc này thì việc khác xảy tới, ôm luôn. Làm luôn một lần nhiều việc, và luôn làm như thế tới khi nào nó xong thì thôi. Cứ tưởng xong là các việc nó cùng xong, nhưng không phải. Mỗi việc xong vào một thời điểm khác nhau, rồi lại liên tục có những việc khác đi tới. Thế là mình luôn trong trạng thái có nhiều việc trong tay một lúc 🙂

Nhớ mình của lúc thanh niên, ý là 20 tuổi. Chơi bạt ngàn, nếm được vị của gió, hương của lúa trong mỗi chuyến đi. Đi bằng gì cũng được: xe máy, xe bò, xe khách, đi bộ,…

Đó là cái thời mình thấy bản thân cực kì vui, được giải phóng và hoàn toàn vuiii nhất, trong trẻo nhất. Nghĩ suy sáng tỏ nhất, biết thích biết ghét, biết yêu. Và quan trọng nhất là giác quan “first impression” rất nhạy. Gặp một người mới, luôn định nghĩa được người ấy như thế nào (lúc ấy mình chỉ có 2 lựa chọn: người tốt hay người xấu). Hầu hết người mình gặp là người tốt. Luôn khiến mình ghi nhớ điểm nổi bật của người ấy là gì, và rất nhanh chóng để mình cảm nhận được như thế. Quan trọng hơn, là niềm tin rằng first impression ấy luôn đúng.

Có một người thanh niên nọ, chưa biết làm gì, uh, chưa biết cuộc sống này đang hướng tới đâu, bải hoải con người khi động lực rất ư là rời rạc và nhạt nhòa, thì người ấy chọn một bản nhạc, một cách rất tự nhiên, bài nào giữ mình lại thì mình ngồi ở quán đó. Ánh mắt đụng vào đâu âu yếm mình thì mắt mình dừng chân ở đó thiệt lâu.
Rồi người ấy bước ra khỏi cùng hỏi chấm ấy. Tìm thấy những thú vị. Bắt lấy, quan sát và quan sát.

Liệu rằng, cái người tác giả nữ viết thiếu logic kia có gặp được bạn nam thanh niên nay đã ~30 này không nhỉ? Tại Sài Gòn.

<3

Đến giờ mình mới biết trang web này, thật tối cổ làm sao. Số là hôm qua sắp xếp lại căn phòng với lý do muôn thuở là new year new start (do Tết mình về quê nên đến giờ mới dọn dẹp phòng trọ), mình gom lại các thứ kỷ vật được tặng từ hồi rời quê lên SG đến giờ. Rồi mình thấy 2 cái tượng chàng trai và cô gái Japan xinh xắn với 2 cục mô hình Doraemon của Đồng chí G tặng vợ chồng mình (mình cưới gần 1 năm rồi mà mỗi lần thốt ra cụm “vợ chồng mình” vẫn có cảm giác vừa ngượng vừa tự hào sao đó). Có cả cái postcard với chữ viết tay của Đồng chí G nữa, trong đó ảnh nói nhớ SG và hẹn nếu có dịp sẽ mời vợ chồng mình uống bia ở thủ đô ngàn năm văn hiến.

Mình cũng nhớ ảnh, nói đúng hơn là nhớ mấy bài viết của ảnh, còn ảnh thì mình chỉ nhớ mỗi cái lần đầu tiên gặp ở quán bia nhỏ nhỏ ngoài bờ kè Hoàng Sa hay Trường Sa gì đấy, vì lần đấy ảnh xoa đầu mình như một đứa em gái, làm mình suýt khóc, vì cả đời này mình vẫn khát khao có một người anh trai. Hồi đợt đám cưới, mình có nói với chồng mình nhớ báo tin cho Đồng chí G. Không biết để làm gì, nhưng mình muốn ảnh biết vậy. Có lẽ trong thâm tâm mình vẫn mong ảnh nhìn vào tụi mình và tin rằng trên đời này thật sự có thứ gọi là cái kết đẹp trong tình yêu. Bây giờ mà “gáy” thì e là vẫn còn sớm quá, nhưng trộm vía đã 12 năm bên nhau rồi mà mình với chồng mình ngày càng thương nhau và hiểu nhau nhiều hơn, ngày càng biết trân trọng nhau hơn, dù nghèo.

Mình luôn mong Đồng chí G sẽ được sống trọn đời cùng một cô gái đủ dịu dàng và bao dung để ôm ảnh vào lòng và dỗ dành ảnh, dù ảnh có khóc hay không, dù cổ không rõ lý do ảnh khóc. Như cách mình ôm chồng mình vào cái hôm mùng 1 Tết vừa rồi. Tối đó 2 đứa chui vô mùng chuẩn bị ngủ thì chồng mình bỗng dưng bật khóc nức nở, như một đứa con nít, và anh khóc rất lâu, và mình chẳng hiểu tại sao, rồi mình ôm anh thật chặt, xoa nhẹ lưng anh rồi nói “không sao, em ở đây, em thương”. Khoảng gần 1 tiếng sau, chồng mình mới tạm dừng khóc để nghẹn ngào thốt lên đúng 1 câu “anh nhớ ba quá!”. Hôm đó là 49 ngày ba chồng mình mất. Mà kể từ ngày ba mất, mình chưa thấy chồng mình thoáng buồn một chút nào. Anh chỉ lo lắng nhiều hơn, vì em trai của anh còn quá nhỏ (2 anh em cách nhau những 15 tuổi) và mẹ anh thì quá yếu đuối. Chồng mình không thuận với ba, nhiều lúc anh còn tâm sự với mình là không thích ba. Và đó là lần thứ 2 trong đời mình thấy anh khóc.

Mình nghĩ Đồng chí G xứng đáng được sống cùng một người thương ảnh như cách mình thương chồng mình. Ai cũng xứng đáng, nhưng đặc biệt là ảnh!

Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già

Tôi dường như có một nỗi ám ảnh sâu sắc với thời gian, nghĩa là tôi luôn tiếc nuối quá khứ, ngóng đợi tương lai và lo sợ hiện tại trôi qua mất. Chính vì vậy đôi lúc tôi cảm thấy có vẻ như mình chưa từng sống, chưa từng tồn tại một cách trọn vẹn.
Tôi mong chờ Tết từ dạo tháng 10 âm lịch, khi nắng vừa hoe vàng và Vía vừa kết thúc. Đến đầu tháng chạp, khi nhà nhà rục rịch phơi củ cải, khi vạn thọ đơm cúc áo tôi đã lo Tết qua đi. Chiều 30 tết (hoặc 29 vào năm thiếu), lúc nhà đã chưng dọn xong hết và chợ xuân vốn nhộn nhịp đã được dọn sạch (dù chủ hàng có bán hết hay không) như một phép màu là lúc tôi buồn vô hạn, cảm thấy như một thứ gì mà tôi trân quý lắm đã vuột đi.
Và Tết trong tôi kết thúc vào thời khắc giao thừa điểm khi pháo hoa bừng sáng tiễn đưa năm cũ và tiễn đưa luôn ngày lễ mà tôi vốn ngóng chờ.

Chào Absolute!

Có một bài bạn gửi, giải thích về nơi này viết gì, viết làm gì, tại sao lại 574words.
Ui hay nhỉ, mình đang muốn nhấn mạnh lại cái hay ho của một website là nó cho phép ẩn danh. Ở đây, hay hơn nữa là khuyến khích viết. UIUX tạo ra chỉ để một mục đích đó: nơi người viết tới viết. Viết xong lại muốn viết tiếp.
Một trong những thứ mà nhà quản lý (Hoặc nhà cầm quyền) muốn dằn mặt mạng xã hội, là chức năng ẩn danh của nó. Quá dễ dàng để người ta đăng điều gì đó lên, và điều đó đến được với nhiều người. Tức là khả năng gây ảnh hưởng lên/khả năng giáo dục người đọc của mạng truyền thông.
Còn ở đây chúng ta đọc bài viết và biết ai đang viết, cảm mến một người vì lời văn của người ấy, bằng câu chuyện của người ấy. Cho dù người ấy có là ai.

Thế thì chức năng ẩn danh vừa hay không gây muộn phiền gì cả.
Chúng ta được tự do nói rằng tôi là ai, và tôi viết cái gì.
Chúng ta được tư do nói rằng tôi không muốn bạn biết tôi là ai, và tôi muốn bạn biết tôi có câu chuyện gì.

Tôi có vô cùng nhiều thứ để viết, chữ cứ tuôn trào vào những lúc vừa đặt lưng xuống giường. Giải thích thế này: buổi ngày đi làm, buổi tối vớ một cuốn sách và đọc, hầu như sách chưa liên quan tới công việc làm ban ngày, đọc chưa xong cũng thuyết phục con mắt là nên đi ngủ vì mai cần dậy sớm, hoặc cần ngủ đủ giấc nào, nào não ơi,….Nên thế là đăt lưng xuống là cơ man câu chuyện lẫn bố cục viết tuôn ra, như suối, lưu loát quá chừng!

Nếu viết chính thức ngồi trước bàn thế này thì y như rằng, là bố cục hơi gượng 🙂
Nên thôi, ta tìm nơi có núi, có sông, có an yên để mà trống rỗng
Rồi viết!

Absolute thì thường viết những lúc nào?

Chào Absolute!
Hôm nay mình ngồi viết những dòng này, khi con gái mình ngồi bên cạnh. Một trải nghiệm hay và một cột mốc đáng nhớ, đúng không nào?
Rằng, đang cho em bé biết, một website nơi mình có thể viết, có thể kể chuyện bằng lối viết chữ, bằng cách nghịch ngợm những con chữ để ghi dấu vào tâm trí phần cảm xúc dễ chịu. Và em bé cũng biết rằng, việc viết ra rất đẹp đẽ.

Mình đang xâu chuỗi lại những bài văn mà mình từng đạt điểm cao hồi đi học, khá là cao. Ví dụ có một cô giáo dạy văn năm lớp 7, cô Vân. Mọi người đều đồng ý với nhau là cô Vân cho điểm khó (tức là cao nhất là 8). Và đúng là cô có cho mình 1 điểm 9 trong suốt 9 tháng học lớp 7, mình trở thành học sinh “cộm cán” cả trường luôn.
Tới năm lớp 9, học trong lớp có cô chủ nhiệm chính là cô dạy môn Văn nữa, càng làm cho lớp mình điểm cao, đặc biệt là điểm 9,5 môn Văn của mình – đề bài phân tích bài “mùa xuân nho nhỏ” Thanh Hải.

Rồi lớp 10, 11… và lên đại học. Không còn có bài tập nào cần phải viết về một bài văn mà chúng ta được dạy. Không ai chấm điểm cảm xúc của chúng ta thiệt nhiều thông qua câu chữ dài dài, và có vẻ thành tích về điểm số đang phai dần.

Thay vào đó là nhiều dạng thành tích khác =)

Điều mà mình muốn viết tiếp, là tại sao mình không còn viết dài, viết hay (nếu thật sự mình được điểm cao do mình viết hay) như lúc dưới 18 tuổi vậy nhỉ?
Mình còn mơ hồ không nhớ hết nội dung mình từng viết trong các bài làm văn ấy. Có thể nói, mình còn không mặn mà nếu bây giờ cho ngồi viết lại.
Mình nghĩ, mình đã thỏa mãn mong đợi của thầy cô, không phải là viết vì mình viết hay.

Sau này, khi nhận ra một vài điều, mình ít viết hơn. Sợ viết rồi, khẳng định rồi, sau này lại “mới nhận ra” thì lại ngại. Ngại với bản thân mình.
Ví dụ, như hồi xưa văn điểm 8 vì, mình viết về thơ Hồ Xuân Hương, mà cô còn khen, dùng từ ngữ quá là táo bạo (lúc đó phê phán chế độ phong kiến bằng từ ngữ mạnh dữ lắm). Sau này biết mình sai rồi. Rằng sai ngay từ lúc nhận ra, đó là lịch sử, và con người thời đó chính là tổ tiên của mình. Là một phần trong gen của mình, thời thế thế nào thì đối ứng lại như thế. Nhu cầu vẫn chưa hề thay đổi, nhu cầu được tôn trọng, được sống, được làm gì mà bản thân muốn.

Mình cũng lưu lại tất cả bài viết mình gửi lên 574words, và mong rằng có ngày sẽ trở thành các câu chuyện trong một cuốn sách. hihi
Chào nè!

Mình muốn tìm đọc những thứ mang lại sự dễ chịu, lạc quan, hoặc ít nhất đọc xong có năng lượng tích cực.
Nhưng tìm những bài viết như vậy thật là khó. Phần lớn là sự lên gân mệt mỏi hoặc thông tin một chiều. Thậm chi sự chân thực cũng khó kiếm. Va sự chân thật thì mang mác buồn. Những bài như vậy đọc được thì suy ngẫm được thêm điều này điều nọ, nhưng nó cũng không phải là cái mình tìm đến.
Một nguồn đọc mà xong thấy “ổn”, giống hồi bé mình mua báo HHT. Báo chẳng có gì nhưng mọi thứ vừa đủ để đọc thấy ổn, vẫn trông chờ vào số tiếp theo mặc dù không thực sự thích bất cứ mục gì.
Hồi cuối cùng mình chờ một thứ đều đặn hàng tuần để đọc là tumblr. Nhưng giờ những người cũ đã không còn viết nữa. Kiểu như ai đến một lúc nào đó cũng bận rộn và ko chia sẻ bản thân.

Mình có bận rộn không nhỉ. Mình thấy công việc là vừa đủ, nó cuốn mình đi theo cái cách mình mong muốn. Đây là cái may mắn mà mình thấy biết ơn, và để đáp lại cái ơn này mình luôn cố gắng làm tốt hơn mỗi ngày. Chỉ thỉnh thoảng muốn đọc một cái gì đó để tĩnh lặng lại thì không có. Không có blog hay tum mới, mọi thứ cứ như bị cuốn đi đâu rồi.

Ở tum mình có theo dõi anh Lem. Anh ấy đã li hôn, điều này làm mình bàng hoàng. Mình từng nghĩ là người nào lấy được anh ấy thì thật may mắn, và chắc chắn là hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Thế mà chuyện đã xảy ra, và cái cách ảnh kể lại thì chỉ giống như hôm qua trời mưa, hôm nay trời nắng.

Thế mà từng một thời fan gơ hóng từng bài tâm sự chia sẻ của ảnh.

Mình nhận ra mình suy nghĩ không được sâu. Bởi vì mình đã không dành không đủ thời gian để tự suy ngẫm. Mình muôn suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề một cách hời hợt nhất, bởi cách ấy là tốn ít năng lượng nhất và đỡ mệt óc nhất.
Mình nhận ra muốn suy nghĩ sâu sắc chỉ có thể tập luyện dần dần, thông qua việc dành thời gian để tự suy ngẫm về các vấn đề mình đang gặp phải. Như mình không biết đã đọc ở đâu đó, không có vấn đề nào khó cả, chẳng qua là mình chưa dành đủ thời gian cho nó.
Hành trình này ắt hẳn sẽ khó khăn, đặc biệt khó vì năm nay mình đã 25 tuổi rồi, độ tuổi mà thuỳ não trước trán đã dần dần định hình và cần một nỗ lực to lớn để thay đổi được hành vi của bản thân. Nhưng mà mình không muốn nông cạn nữa, nên mình sẽ cố gắng thử xem.
Cố lên bản thân tôi ơi !

Hôm trước mình để quên điện thoại trên công ty. Và dù cách công ty có 2km thôi mình vẫn quyết định vứt nó ở đấy đến hôm sau.
Và sau trải nghiệm 1 đêm không có điện thoại, mình nhận ra cuộc sống của mình dễ dàng hơn nhiều. Không phải quan tâm đến việc có thông báo hay tin nhắn gì trên facebook, không cần đến việc lướt mạng xã hội trong vô thức để giải toả nhàm chán. Mình nhận ra đầu óc mình thoải mái hơn rất nhiều.
Và mình cũng nhận ra ý nghĩa của việc dám sống giản đơn, một lối sống tối giản, từ bỏ việc sở hữu vật chất, không quan trọng những hình thức phù phiếm bên ngoài, giữ được sự vô tư trước những định kiến từ xã hội.
Có vẻ như việc đeo đuổi những thứ bên ngoài không có ý nghĩa như việc xây dựng nội lực từ bên trong.
Có vẻ như việc dám dũng cảm sống một cuộc đời theo ý của mình hoá ra lại giúp cuộc sống trở nên dê dàng hơn rất nhiều!

Trang này nặng nề quá. Phải có bài viết nào vui một chút chứ.
Bắt nguồn từ bài thơ dễ thương của một em bé: “Em muốn trở thành một cái cây, Lúc vui Nở hoa Lúc buồn Rơi lá.” Nhiều bài thơ đã được sáng tác theo nguồn cảm hứng đó: “Em muốn trở thành một con heo, Lúc vui Đi ngủ Lúc buồn Dậy ăn.” “Em muốn trở thành máy ATM, Lúc vui Nhả tiền Lúc buồn Nuốt thẻ.” “Em muốn trở thành chú cảnh sát Lúc vui Cho qua Lúc buồn Phạt nặng.” “Em muốn trở thành một cô giáo Lúc vui Mười điểm Lúc buồn Đánh trượt.” “Em muốn trở thành người giàu có Lúc vui Tiêu tiền Lúc buồn Đốt tiền.””