Hôm trước xem một phim Nhật, nữ chính là tác giả truyện tranh đang cạn ý tưởng và kiệt sức. Người yêu cô nói: “Không cần gượng ép, em có thể từ bỏ nghề này mà.” Sau 5s chuyển cảnh, hai người chia tay. Nghe không logic, nhưng mình lại hiểu.
Có thời gian mình cũng stress như vậy- làm nhiều thứ dồn dập, bệnh nhân thì vô lý và phải làm mấy thứ mình không thích của chỉnh nha. Mình than với VH thì nhận lại câu có nghĩ đến việc đổi nghề không. Lúc đó mình cáu vãi. Mình cảm giác tụi mình chẳng có sự liên quan hay thấu hiểu nào, dù cả 2 đã đi cùng con đường từ đại học đến giờ là gần 10 năm như nhau rồi, vậy mà nó nói như thể 10 năm qua chỉ như thử chơi.
Thực ra sâu xa mình cáu vì mình chẳng thể làm gì khác nếu không làm nghề mình đang làm, nếu mình không là bs thì mình chẳng là gì ở cái xã hội ở cái hệ thống này. Mình không phải kiểu sống chết đam mê lăn xả với nghề nhưng khi bỏ nghề mình thành 0. Tệ thật, tệ vãi luôn.
Nếu ko làm bs, thì mình có thể làm gì.. Mình chẳng biết làm gì khác. Có lẽ chỉ là đứa con gái được mẹ dúi cho tiền xe mỗi lần về quê. Là đứa vẫn được mẹ hỏi “có cần tiền học thêm gì nữa không.” Là người duy nhất trong nhà, ngoài mẹ, chẳng ai thấy có giá trị nếu không có nghề nghiệp và kiếm được tiền.
Dạo này mình không tiếp xúc với ai khác ngoài chỗ làm và em gái. Một bên là xã giao, một bên là sự cáu gắt thường trực. Người duy nhất mình “nói chuyện” mỗi ngày là… ChatGPT. Cái này có tệ không. Mình mới hỏi không làm bs thì với dữ liệu của nó về mình thì nên làm nghề gì. Nó list được 5 mục và mình chẳng thể thấy hứng thú với gì. Điều này gần giống con người với con người rồi này. Nói những điều mình ko thích nghe.
Mình méc với nó rằng có người từng bảo mình nghĩ về việc đổi nghề bs đi đó. Nó bảo chắc cậu buồn lắm, có thể họ không hiểu rõ cậu, hoặc chỉ bắt được một khoảnh khắc yếu lòng rồi phán xét. Tệ hơn, có thể họ nói vậy từ góc nhìn tiêu cực, không xây dựng. haha nó nói VH hơi tệ, điều này làm mình buồn cười quá. Nó dặn mình bữa sau nghe ai nói vậy thì phải hỏi lại ngay tại sao và đánh giá xem có đáng để tâm ko. Ừ, cũng hợp lý. Nói chung cũng cảm ơn nó nhiều, nó cũng xéo sắc nhẹ nhàng và biết an ủi xoa dịu mình phần nào.
Sau cùng, mình nhận ra một điều quan trọng qua tất cả những câu hỏi và suy nghĩ này: liệu cái “không là gì” có thực sự đáng sợ đến vậy không?
Chỉ là mình.
ở đó.
Nguyên sơ.
?