Mình sẽ bị giảm lương. Đợt điều chỉnh lương cơ bản không tăng đã đành, đợt điều chỉnh mới của trường thì lại giảm.
Lương cho người trẻ, đặc biệt là khối giảng dạy và những người giảng nhiều sẽ giảm đi, còn khối “quản lý” sẽ tăng lên. Giả sử tất cả cùng giảm vì trường khó khăn, sắp tự chủ không được cấp ngân sách, xây dựng cơ sở vật chất, etc.. thì không sao, nhưng mà người tăng người giảm và tăng giảm như này thì tâm tư.
Thế mà từng có giây phút nghĩ là mình ở đây thế này cũng được. Tập chung vào sinh viên, lấy niềm vui ở việc tích đức trồng người. Rồi chuẩn bị làm mô hình cho sinh viên nghiên cứu và tham dự các cuộc thi, làm google classroom dạng puzzle cho sinh viên có thêm niềm đam mê học tập, etc…
Nhà trường chủ yếu sống bằng nguồn thu học phí, theo lí đó thì phần lớn lợi tức phải chia cho khối giảng dạy, là những người tiếp xúc trực tiếp với sinh viên. Tiền lợi tức đáng lẽ phải chia cho khối này phần lớn, nhưng mà không, giờ tất cả lợi tức giờ chia đều rồi phân theo hệ số. Mà đám trẻ dạy nhiều thì hệ số làm gì cao. Như mình có hơn 3. Trong khi “người quản lý” toàn 5 6. Giả sử trước có 100 tỉ tiền lợi tức từ dạy vượt giờ, chia tầm 80% cho người giảng dạy, 20% cho “còn lại”. Thì giờ 100 tỉ đấy chia đều, phân theo hệ số. Vậy thì đám “còn lại”, nhất là “lãnh đạo”, sẽ được tăng từ 20% lên mấy lần. Còn người dạy trực tiếp như mình thì kém nhiều.
Chuyện này, cùng với những cái nhìn thấy xung quanh, đặc biệt là cái những cái thòng lọng sắp xiết vào xã hội, làm mình suy nghĩ nghiêm túc về việc bỏ cái đất nước này mà đi. Xét cho cùng, nước chạy chỗ trũng, có lẽ nên làm công dân hạng 3 của đất nước hạng 2 hơn là công dân hạng 2 của đất nước hạng 3.
Hôm nọ gặp đứa bạn từ Pháp về. Nó đã có quốc tịch pháp, sắp lấy chồng pháp. Đối với người bình thường, việc đạt đc mục tiêu đề ra (sang Pháp du học, có việc ổn định, quốc tịch, định cư) và việc sắp lấy chồng (7 năm) hẳn là vui? Nhưng không, lúc gặp nó có ánh mắt mệt mỏi, kiểu ánh mắt chậm và hay dừng lại lơ lửng đâu đó trong một cuộc hội thoại. rồi thỉnh thoảng “giật mình” nhìn xoáy vào người đối diện. Mới năm ngoái mình gặp còn bảo là thằng pháp kia ko chịu cưới, rồi mong muốn về vn vì mệt lắm, nhưng về việt nam tìm việc thì tuyệt vọng. Cuối cùng chốt cái mệt chứ không chốt cái tuyệt vọng, Một điều nữa mình nhận thấy là nhan sắc. Nó tụt nhanh và tụt sâu gây shock cho mình.