Mấy tuần trước có dịp ngồi lai rai với thằng bạn thân, mình kể lại một số chuyện thời thơ ấu của mình, những chuyện về ông bà già mình cho nó nghe. Nghe một hồi thằng bạn hỏi mình: “Ê mày có từng kể bạn bè mày nghe mấy vụ này chưa? Tụi nó có đứa nào thấy sốc như tao không?”. Thậm chí bạn mình còn đùa là chắc mình sắp đắc đạo rồi nên mới có thể tin yêu cuộc đời này như vậy sau khi đã trải qua ngần ấy chuyện từ hồi nhỏ. Bạn mình (cũng như mình và vô số người khác) có mối quan hệ không tốt với cha mẹ nó, nói chung mình thấy nó là kiểu love-hate relationship í, cái kiểu bị cha mẹ tổn thương nhiều nhưng đhs vẫn coi gia đình là tất cả và dù ghét dù hận họ cỡ nào thì cũng không đành lòng ngó lơ. Hơn ai hết, mình hiểu rõ cảm giác đó nặng lòng đến chừng nào, vì chắc chắn cha mẹ sẽ không nhìn nhận lại lỗi lầm hay biết cách xoa dịu tổn thương thuở bé của mình. Nhưng lúc đó mình có nói đại khái với thằng bạn là “Tao vẫn không quên được chuyện cũ, nhưng tao bỏ qua cho ba tao vì tao nghĩ con người có thể thay đổi, tao tin ba tao bây giờ không còn là ba tao lúc đó nữa. Mẹ tao cũng vậy. Người ta đã khác rồi, sao mình vẫn tắm hoài ở dòng sông cũ làm gì?”.

Bữa đó mình chưa nói hết ý với thằng bạn, một phần là vì ngồi nhậu thì tự dưng một hồi có chuyện nói vậy thôi chứ có nhiều thứ chưa kịp sắp xếp trong đầu. Giờ ngồi ngẫm lại mình mới nghĩ thêm và muốn nói rằng mình mong bạn mình (và tất cả mọi người trên thế giới này) giữ được trái tim trẻ thơ. Chỉ cần vậy thôi. Giữ lại ánh mắt non trẻ đó thôi, đừng giữ những nỗi đau nữa. Trái tim trẻ thơ là sao? Là khả năng tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé, thấy sự háo hức trong những điều bình thường, và mau chóng quên đi mọi khúc mắc trong lòng. Với mình, trẻ con chính là những người sở hữu khả năng kỳ diệu nhất trên đời khi chúng có thể tìm thấy tất cả ở nơi chẳng có gì và có thể nhanh chóng quay lại thân thiết với những người xung quanh như chưa từng hề bo xì hay giận hờn họ.

Có phải hồi nhỏ bạn cũng từng lượm một hòn đá nhặt được trên đường mà cảm thán “Cục đá này đẹp quá!” rồi đem về cất giữ như thể đó là một viên ngọc, một vật liệu quý giá vừa rơi xuống từ vũ trụ? Có phải hồi nhỏ bạn cũng từng tuyên bố nghỉ chơi với đứa bạn thân nhất hoặc dỗi cha giận mẹ được chừng 5 phút rồi lại quay sang cười hề hề với họ? Vậy thì từ khi nào mà bạn đã đánh mất những khả năng kỳ diệu đó? Từ khi nào bạn cũng trở thành một kiểu “người lớn” mà bạn từng tự nhủ “khi lớn lên mình sẽ không như họ đâu”?

Hãy tìm lại trái tim trẻ thơ của bạn đi!