Khi ngồi trong nhà quá lâu, chán không thèm làm gì, không thèm nghĩ gì, trong đầu tôi phát ra những ý nghĩ kì lạ, một trong số đó là bụi. Bụi xuất hiện tràn lan khắp nơi, chúng quá nhỏ để thấy nhưng đủ để nhận biết, đó là cảm giác khó chịu nơi da mặt, vệt ố trên khăn hay ống tay áo mỗi khi chùi mặt, cơn hắt xì, chảy mũi khi ra đường, khó chịu nơi lòng bàn chân khi đi trên gạch men, lớp mịn trên giá sách, lớp mờ ảo trên bầu trời sáng sớm trên sông mỗi khi đi làm. Báo chí, phim tài liệu nói ra rả về tác hại của bụi với sức khoẻ nhưng chắc không ai quan tâm, tôi cũng thế. Mỗi lần quét nhà có bụi, ở phòng trọ trên Sài Gòn cũng có, nhà ba mẹ ở dưới quê cũng có. Bụi chắc là chặn cuối cùng mà tất cả mọi thứ mà chúng ta thấy sẽ hướng về người, vật, máy móc, nhà cửa…Bụi trong thùng rác hàng ngày tôi đổ có thể là một ai đó, con gì đó, cái gì đó. Tất cả mọi vật đều liên quan với nhau, cho dù nó có tri giác hay không, khi tan rã rồi nó cũng biến thành bụi rồi bay đi len lõi khắp nơi, tham gia tiếp tục vào cuộc sống này, nó chứng kiến, đồng hành với các thứ chưa biến thành bụi trên con đường biến thành bụi. Hiện giờ, trong cơ thể chúng ta ngoài vi nhựa chắc có bụi nữa, thứ bụi trong suy nghĩ, những sự kiện trong quá khứ, những thứ ta đốt ,tạt acid, xé nát, chặt đứt, cắt phăng,…ngoài những thứ ta trân trọng để trong tủ kính, đúc thành tượng,…nghĩ đến cảnh một căn phòng đầy những thứ quí giá mà bụi mù mịt, đầy mạng nhện, nhám cào…Mấy cái nào quí mình nhớ đến nhiều giống như mình cầm lên, lau thì nó sạch bụi, còn cái nào lâu quá không đụng tới, bụi bám riết rồi hư ố, tan rã thành bụi luôn. Tôi nghĩ căn phòng của mình bụi giờ chắc nhiều lắm, đồ quí cũ rã hết rồi, tôi có đưa mấy món mới vào, không biết để được bao lâu, phải chi có người nào dọn, gắn được máy lọc không khí thì đỡ bao nhiêu. Hay là giờ bỏ đập hết, khoá cửa lại, dù gì tất cả cũng thành bụi thôi mà, chống lại kết cục tất yếu đó làm gì. Đối phó với mấy cái hữu hình dễ hơn vô hình nhiều, thấy bụi ở ngoài mà sợ bụi trong lòng.