Mấy hôm nay mình quay cuồng trong 1001 việc không tên. Nào chuẩn bị quà 8/3 cho mẹ, nào hướng dẫn chồng trong công việc mới, nào dẫn em gái đi khám bệnh, nào đi chợ nấu cơm mỗi ngày, nào test người dịch, nào nhận feedback của sếp, nào đọc và góp ý cho truyện của một-nhà-văn-sắp-có-sách-được-xuất-bản… Tất cả đều dường như là những việc mình làm cho người khác. Mình rất vui lòng làm tất cả những việc đó và rất hài lòng khi làm tốt những việc đó. Nhưng mình thiếu thời gian dành cho bản thân. Bây giờ chỉ tranh thủ nghe nhạc được trong những lúc tắm gội hoặc nấu nướng thôi. Mà đối với mình thì như vậy không phải là nghe nhạc. Mình thích thưởng thức âm nhạc toàn tâm toàn ý hơn là vừa làm việc khác vừa bật nhạc làm background. Đến đọc sách cũng không có thời gian, gần đây đọc báo là nhiều, mình đang đọc lại Rừng Na Uy nhưng chủ yếu là để viết review chứ không phải đọc thưởng thức nhấm nháp nữa. Xem phim thì chắc hiếm hoi được cuối tuần xem 1 phim lẻ hoặc vài tập sitcom. Nhiều lúc cứ ước sao ngày dài ra, thời gian chậm lại… Nhưng thôi, mình chả phải đứa thích mơ mộng viển vông, một phần có lẽ vì sợ thất vọng, bất cầu bất khổ mà. Trước giờ mình chỉ cầu mong những điều thực tế, ấy vậy mà còn trầy trật lắm mới đạt được. Mà cũng không sao cả. Có đạt được là mừng rồi. Hạnh phúc sẽ tới, dẫu có trễ, phải không?