Có người nói chết là ân huệ đối với con người khi được hỏi về trường sinh bất lão. Tôi thường nghĩ về cái chết nhiều lần, tưởng tượng về cái chết của chính mình, đi vào chi tiết như: chết vì xe bên tông còn tôi đang lái xe máy, tôi sẽ nghĩ về mùi đất xộc mũi, đau nhứt khắp người, không cử động tay chân được, tôi sẽ không rên la gì xất, cơn lạnh từ từ chiếm lấy cơ thể, rồi mắt mờ dần….và tôi luôn tự hỏi mình sẽ nghĩ đến ai, đến điều gì sau cùng, đó có lẽ là điều ý nghĩa nhất của mình chăng. Nghĩ về cái chết của mình cũng chán nên tôi nghĩ về cái chết của người thân, tưởng tưởng xem lúc đó mình phản ứng như thế nào. Càng nghĩ càng tôi thấy bản thân bất lực, cách để thoát khỏi vũng lầy hiện tại cũng mờ mịt. Vậy nên cái chết có thể là giải pháp với người chết, nhưng là vấn đề với người sống, cụ thể như phải xử lí cái xác trong trường hợp bạn sống cô đơn, không ai thân thích, nghe đâu tốn nhiều tiền lắm á. Dần dà tôi thấy giải pháp cuộc đời này nằm ở chỗ khác, là giấc ngủ. Tôi thường ngủ tầm 6 tiếng vào ban đêm, trưa tầm 1 tiếng, tôi thường làm ca đêm, đây là một trong những điều tôi ghét về công việc của mình. Mỗi khi đi làm khuya tôi thấy đám người ngồi cà phê là tôi chửi thầm, cái lũ được ngủ sớm mà không chịu, còn mình vì miếng cơm mà phải lết ra đường giờ này. Aaaaa ! Vụ ngủ cũng nhiều cái để nói, như theo dõi chất lượng giấc ngủ nè, dùng app trong điện thoại, nó ghi âm tiếng thở khi ngủ, cách giúp ngủ nhanh (tôi thường đọc sách trước ngủ), có cách ngày ngủ 4 tiếng nhưng vẫn khoẻ nữa chứ (nhớ là 3 tiếng nó ngủ 30-1 tiếng gì đó dành cho IT…Còn trẻ thì nghĩ phải chi ngày >24 tiếng, ngủ ít đi còn giờ thì dẹp hết đi ngủ, bao nhiêu việc tôi làm lúc thức khuya đều đổ bể hết. Lợi ích của giấc ngủ thì có hàng đống, nhưng tôi nghĩ đó chính là giấc mơ, Giấc mơ là lời nói của vô thức, ngủ ngon, mơ đẹp giống như mình nói chuyện với phần vô thức chứa những mặc cảm, tội lỗi, sai lầm mà mình cố tình đè nén, vấn đề nào nếu chưa giải quyết thì nó sẽ trở lại dưới hình thù khác thôi. Giấc mơ tôi thường gặp là cảnh mình chạy đi tìm một cái gì đó, có khi là đôi dép, trong một nhà cao tầng với các phòng tương tự nhau, tôi chạy trên hành lang, rồi lên xuống cầu thang, tôi chạy mãi, đổi hướng lên tục nhưng tôi không bao giờ tìm thấy thứ mình muốn hết, lẽ dĩ nhiên bởi tôi cũng đâu biết tìm gì. Gần đây, tôi không còn mơ thấy giấc mơ này nữa. Vậy tôi tìm được mục đích đời mình rồi à hay vốn dĩ cuộc đời này không có mục đích nào cả.