Chào Absolute!
Hôm nay mình ngồi viết những dòng này, khi con gái mình ngồi bên cạnh. Một trải nghiệm hay và một cột mốc đáng nhớ, đúng không nào?
Rằng, đang cho em bé biết, một website nơi mình có thể viết, có thể kể chuyện bằng lối viết chữ, bằng cách nghịch ngợm những con chữ để ghi dấu vào tâm trí phần cảm xúc dễ chịu. Và em bé cũng biết rằng, việc viết ra rất đẹp đẽ.
Mình đang xâu chuỗi lại những bài văn mà mình từng đạt điểm cao hồi đi học, khá là cao. Ví dụ có một cô giáo dạy văn năm lớp 7, cô Vân. Mọi người đều đồng ý với nhau là cô Vân cho điểm khó (tức là cao nhất là 8). Và đúng là cô có cho mình 1 điểm 9 trong suốt 9 tháng học lớp 7, mình trở thành học sinh “cộm cán” cả trường luôn.
Tới năm lớp 9, học trong lớp có cô chủ nhiệm chính là cô dạy môn Văn nữa, càng làm cho lớp mình điểm cao, đặc biệt là điểm 9,5 môn Văn của mình – đề bài phân tích bài “mùa xuân nho nhỏ” Thanh Hải.
Rồi lớp 10, 11… và lên đại học. Không còn có bài tập nào cần phải viết về một bài văn mà chúng ta được dạy. Không ai chấm điểm cảm xúc của chúng ta thiệt nhiều thông qua câu chữ dài dài, và có vẻ thành tích về điểm số đang phai dần.
Thay vào đó là nhiều dạng thành tích khác =)
Điều mà mình muốn viết tiếp, là tại sao mình không còn viết dài, viết hay (nếu thật sự mình được điểm cao do mình viết hay) như lúc dưới 18 tuổi vậy nhỉ?
Mình còn mơ hồ không nhớ hết nội dung mình từng viết trong các bài làm văn ấy. Có thể nói, mình còn không mặn mà nếu bây giờ cho ngồi viết lại.
Mình nghĩ, mình đã thỏa mãn mong đợi của thầy cô, không phải là viết vì mình viết hay.
Sau này, khi nhận ra một vài điều, mình ít viết hơn. Sợ viết rồi, khẳng định rồi, sau này lại “mới nhận ra” thì lại ngại. Ngại với bản thân mình.
Ví dụ, như hồi xưa văn điểm 8 vì, mình viết về thơ Hồ Xuân Hương, mà cô còn khen, dùng từ ngữ quá là táo bạo (lúc đó phê phán chế độ phong kiến bằng từ ngữ mạnh dữ lắm). Sau này biết mình sai rồi. Rằng sai ngay từ lúc nhận ra, đó là lịch sử, và con người thời đó chính là tổ tiên của mình. Là một phần trong gen của mình, thời thế thế nào thì đối ứng lại như thế. Nhu cầu vẫn chưa hề thay đổi, nhu cầu được tôn trọng, được sống, được làm gì mà bản thân muốn.
Mình cũng lưu lại tất cả bài viết mình gửi lên 574words, và mong rằng có ngày sẽ trở thành các câu chuyện trong một cuốn sách. hihi
Chào nè!