Mấy tuần trước tỉnh mình tổ chức 300 năm ngày sinh cụ Hải Thượng Lãn Ông, mình nhân thế lại lấy quyển Thượng kinh ký sự ra đọc. Từ hồi lớp 10 đến bây giờ, năm nào mình cũng lôi quyển này ra đọc lại một lần. Ngoài sự ngưỡng mộ về y thuật của cụ, còn một điều mình chú ý là thái độ thờ ơ với vòng danh lợi mà cụ đã tóm lược trong hai câu:
Công danh trước mắt trôi như nước
Nhân nghĩa trong lòng chẳng đổi phương
Gần đây mình cũng đọc lại những mẩu chuyện kể về đại tướng Lê Trọng Tấn, về chuyện đại tướng từ chối những căn biệt thự để trở về sống trong căn nhà nhỏ 30 mét vuông. Rồi mình lại nhớ đến Bác Hồ, nhớ Người giản dị mà trong sáng, cả cuộc đời vì nước vì dân, nhớ lại câu nói của Người : “Tôi tuyệt nhiên không ham muốn công danh phú quý một chút nào. Bây giờ phải gánh chức Chủ tịch là vì đồng bào ủy thác cho thì tôi phải gắng sức làm, cũng giống như một người lính vâng mệnh lệnh của quốc dân ra mặt trận, bao giờ đồng bào cho tôi lui thì tôi vui lòng lui. Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành. Riêng phần tôi thì làm một cái nhà nho nhỏ, nơi có non xanh nước biếc, để câu cá, trồng hoa, sớm chiều làm bạn với các cụ già hái củi, em trẻ chăn trâu, không dính líu gì tới vòng danh lợi”.
Những bậc tiền nhân đi trước đã để lại tấm gương vô cùng cao đẹp mà mình rất muốn được noi theo. Trong thời đại mà chủ nghĩa tiêu thụ lên ngôi, xã hội ngày càng trọng vật chất, mình nghĩ mình đã thấy ngọn hải đăng soi sáng con đường mình đi.
Lâu lắm rồi không viết dài như thế này, ắt hẳn hành văn còn hơi lủng củng nhưng mình tin càng luyện tập, sức viết của mình sẽ tinh tấn hơn.
Cảm ơn bác Absolutely vì đã tạo ra trang này ạ!