Mình từng nghe ở đâu đó về câu chuyện khủng hoảng tuổi 22, mình chỉ mỉm cười rồi thầm nghĩ chắc không đến mình đâu.
Nào có ngờ nó lại đến vào ngày sinh nhật của mình, người yêu 3 năm chia tay. Cũng không sao vì mối quan hệ đó có đi thêm cũng không thấy được tương lai, sau chia tay mình được sống đúng với bản thân hơn, học được nhiều thứ từ mối quan hệ đó hơn. Cũng xin cảm ơn người ấy đã dừng lại vào ngày sinh nhật mình coi như đó là món quà cuối cùng bạn dành cho mình vì nó như một sự giải thoát cho cảm xúc của mình.
Rồi lại tiếp nhận 1 tin xấu khác, người đàn ông quan trọng nhất của cuộc đời này “Bố” . “Bố” phát hiện khối u gan, ngày sinh nhật mình 2 Bố con đèo nhau vào bệnh viện làm đủ thứ xét nghiệm từ sáng đến chiều. Cũng lâu rồi kể từ ngày lên cấp 3 đến lúc đó mình không dành nhiều thời gian bên cạnh Bố. Chỉ vỏn vẹn 2 tháng kể từ ngày phát hiện bệnh, Bố bỏ lại đứa con gái nhỏ ở thế giới này để đi về thế giới bên kia.
Công việc thì cũng rơi vào lúc tồi tệ nhất, đứng trên bờ vực bị đuổi bất cứ lúc nào. Mọi thứ tồi tệ nhất đều đến vào lúc tồi tệ nhất.
Ngồi nghĩ vu vơ rồi mình chợt nhận ra rằng mọi sự rời đi đều được sắp đặt, rồi mình sẽ gặp sự xuất hiện của thứ tốt hơn.
Cũng cảm ơn những điều tội tệ này đã đến ngay lúc đó, để bản thân mình biết bạn bè vẫn luôn kề cận khi mình yếu đuối và cần thiết nhất, làm mình mạnh mẽ hơn sau những biến cố vừa qua.