Mấy nay của cậu sao rồi?
Mỗi lần nói chuyện lâu lâu với một ai, mình luôn tự hỏi: bao giờ có thể có một cuộc trò chuyện mà bản thân mình đắm chìm mà không khó chịu hay phán xét.
Câu thứ hai xuất hiện sau đó: khi nào mình sẽ có cảm giác được lắng nghe để mình sẵn sàng chia sẻ những thứ mình quan tâm hoặc suy nghĩ thoáng qua…
Lắng nghe khó thật sự.
Cái nghiên cứu lâu đời của Harvard bảo những mối quan hệ tốt đẹp giúp chúng ta hạnh phúc hơn. Vậy mình có hạnh phúc không khi những mối quan hệ quanh mình hay khiến mình trống rỗng thêm… và cảm giác trò chuyện hay viết xuống một mình vẫn xoa dịu mình hơn tất thảy những gặp gỡ ngoài kia.
Hôm nay mình cảm giác muốn trò chuyện gì đó khác ngoài mấy thứ phải nói. Mình kéo hết một lượt messenger hay zalo rồi nhận ra bản thân mình không đặt một mối quan hệ kiểu trò chuyện tâm sự bâng quơ được cả. Điều này xảy ra thỉnh thoảng, nhưng câu trên là kết luận của nhiều lần mình thử tâm sự và thấy ngắt kết nối. Thỉnh thoảng mình nghe kể những cuộc hội thoại của bạn bè với người khác, và mình tự hỏi sao quanh em không ai hỏi em mấy câu đó, không ai cho em cảm giác muốn hỏi câu đó. Câu đó giống như những câu chữ mình viết và gửi trên này vậy. Khác là ở đây mình không mong cầu điều gì từ đối phương, là phải nghe, phải hồi đáp… Mình cũng nghĩ điều đó là lý do nhiều người viết ở đây. Ở đây mình đọc và cảm giác bớt cô độc, dù mình không thực sự hiểu lắm bối cảnh nhưng cái cảm giác và cô đọng trong vài chữ khiến mình cảm giác có người tin tưởng sẻ chia chuyện với mình, và mình cũng phần nào vậy. Mình cảm thấy biết ơn vì trang website và việc mọi người viết ở đây lắm.