Mấy hôm nay Sài Gòn vào mùa mưa rồi, mưa nặng hạt thật. Tôi tự thấy mình may mắn khi mà hai công việc hay chính xác hơn là hai công ty mà gần đây tôi làm việc đều ở lầu thấp và có góc nhìn ra trời mưa thật đẹp. Hiện tại tôi làm ở một khu được xem là nhà giàu ở Quận 2 dù rằng tôi chẳng ưng mấy cái giàu đó. Ở đây thưa người, đường xá thì rộng thênh thang, cây xanh nhiều. Mỗi lần trời mưa như trút nước xuống thì nhìn xung quanh hiu quạnh ghê gớm. Chổ trước của tôi thì ở kế bên một ngôi chùa, tầm nhìn thẳng qua từng mái ngói. Mỗi lần mưa xuống nhìn cả ngôi chùa và đặc biệt là từng dòng nước lướt trên mấy cái mái ngói kia nhìn hay lắm. Mưa thì tôi lười lắm, tôi nhớ cái thời cao điểm của dịch bệnh, đêm mưa nằm nhà ngủ thiu thiu. Rồi nhớ mùa mưa đầu tiên đi học đại học, cả đám không ai quen ai, bứng luôn cây dù của bà bán nước để che cho mấy đứa con gái không quen. Xong rồi cả đám con trai lại bứng cây dù trả lại chổ cũ, nhìn nhau cười ha hả rồi đội mưa chạy đi tứ tán. Tôi nhớ đâu cái thời hồi đó lúc mới lên Sài Gòn cũng mùa mưa, nhà ở lầu ba nhìn ra cái bãi đất trống. Trước mặt là không gian xa xăm của Quận 8. Nhìn có hiu quạnh kinh khủng. Cái hiu hắt quạnh quẻ đó ăn sâu và tôi như thể căn bệnh thấp khớp nơi tâm hồn, mùa mưa nào tôi cũng nhớ về. Mỗi lần nhớ vậy là tôi lại nghĩ đến mấy người quân nhân ở Đồng Tháp Mười, nhìn ra mấy cái chồi canh mà lòng buồn hiu hắt xen lẫn bao thứ cô liêu.