– Em ăn gỏi cá trích này có ngon không?
– Cũng ngon ạ.
– Thế là không ngon lắm à, chị thấy ngon đấy!!

**
Chưa một lần vắt chân lên nghĩ làm sao để trả lời những mong đợi khác với cái chính xác mà mình đang cảm thấy bằng một loạt tính từ hoặc các từ mà đúng cách người đối đáp đang đợi được nghe.

Như cái háo hức bên đĩa gỏi cá trích kia, một người mong được vỗ về bằng những xoắn xuýt ngợi khen, trong khi một người lững thững đưa món ăn đậm vị biển, có dừa nạo nhỏ beo béo, cuộn với rau rừng xanh mướt chấm với sốt sền sệt có đậu phộng rang thơm nức vào miệng.

Nhất là khi người ấy vừa ngồi nghe những dự án 500ha đất thiếu giấy tờ, cần làm gấp để chính chủ hộ một cái. Mà nghĩ mãi trong đầu, sao trái cây mùa hè năm nay tươm ứa ra mật ngọt ở chợ, ở những chiếc xe đẩy bán hàng, mà lại thường thấy là trái bán thường không hết chiều cuối buổi.

Em vắt một quả cam mọng nhất, thêm một chút soda, vào đó 2 trái tắc xanh căng bóng, một chút đường, và một chút nước mơ nguyên chất. Em khuấy đều rồi điểm một xíu xiuuu làm màu bằng sirup lựu đỏ.
Em không quấy mà để như thế, cho ngụm đầu tiên ngọt đầu lưỡi. Em bắt đầu khuấy đều rồi cho những viên đá lập phương sáng trong vào.

Uống hết, em viết gần 300 chữ gửi Absolutely.