Dễ thương cực! Là cách mà nơi đây viết bio về chính cầu: nơi lưu giữ các bạn nháp.
Mà hễ nhắc tới nháp, thường là ạt ào ý tưởng, không hề có áp lực. Nháp là thứ ta làm đầu tiên trước mỗi trò chơi, thật nhanh khiến người chơi hiểu luật và thấm luật.
Nháp còn là nơi ta không bị gò vào khuôn khổ, muốn phóng to, phóng nhỏ, font kiểu gì cũng được. Không ngay hàng thẳng lối, đậm nhạt thước khuôn.
Nháp còn chắc nịch cho ta quyền được sai và sửa lại, luôn luôn.
Absolutely đọc nhiều nháp – những bản thảo bằng chữ vô tư và rất thoải mái – như vậy, có bao giờ bạn thấy áp lực không?
Nếu có một người viết, cứ chăm chăm, tôi cực kì tỉ mẩn và bài tôi gửi chắc mẩm được đăng lên, thấm đượm trong từng chữ cái, bạn thấy áp lực mà nhấn OK ĐĂNG cho rồi, không?
Bạn có đang ngồi trong căn phòng chiếu tatami, bên ngoài gió reo khe khẽ, màu đèn đường tim tím, hắt bóng nhịp nhàng theo tần số rung của cành cây đầu ngõ, đọc các bản nháp đa sắc này?
Sáng hôm sau dậy, bạn có lan man trong đầu một câu chuyện, mà bạn chưa biết cho đăng hay không, từ tối qua, hôm nay dự là mình đọc lại lần nữa, làm cho bài ấy vuông một chút, đừng cộc một tí, rồi mình đăng
Tháng này, mình bị những cuộc họp và công tác cuốn đi, để mà hấp tấp lẫn vuiii mừng thấy những hơn trăm bản nháp trong cột chờ duyệt?
Thì bản nháp này, muốn nói với những cuộc họp của Absolutely rằng, họp vuiii lắm, nên họp vẫn còn sống tới hiện giờ. Hôm nào không thấy thích họp (họp buồn lắm) thì họp cho pháp mở loạt bản nháp lên đọc lúc họp đó. Họp còn buồn hơn nếu nhìn thấy Absolutely áp lực đó na.
Cảm ơn bạn!