Tôi vẫn còn nhớ điệu bộ hào hứng của bố khi dắt được ‘đồng bọn’ đi ăn. Tôi cũng nhớ những miếng sứa mỏng được cắt bằng cật tre, chấm với mắm tôm, ăn kèm với cùi dừa, đậu phụ và bún lá! Tôi còn nhớ là so với món chè Sài Gòn vừa được bố cho ăn thì món sứa này thua xa, vì nó chẳng có vị gì cả! Nhưng bố tôi thích thì hẳn là tôi cũng thích, vì thế tôi đã ngoan ngoãn chén sạch bách suất sứa của mình!
Bố tôi rất bận bịu, cho nên tôi không nhớ nổi lần rong chơi nào giống như thế giữa hai bố con nữa. Cũng chẳng còn được ăn sứa đỏ lần nào nữa, dù thỉnh thoảng vẫn nghe bố nhắc. Bố tôi thích ăn món ấy! Chỉ là hình như Hà Nội hiếm chỗ bán. Cho tới hôm nay, cuối cùng cũng tìm ra được một quán vỉa hè bán sứa muối! Tôi vội vã mua về nhà, và lại giống như đứa trẻ 8 tuổi, ngồi phòng khách hóng bố đi làm về để khoe chiến tích của mình! ‘Con đã mua sứa đỏ cho bố ăn rồi đấy!’
Bố con tôi lại ngồi ăn với nhau… Vẫn sứa, vẫn mắm tôm, vẫn đậu phụ và cùi dừa. Đã gần 15 năm rồi!