Hôm nay tôi cuối cùng đã lục ra được cái hàng rong bán sứa đỏ ngâm muối và mua về nhà một ít.
Đây mới là lần thứ hai tôi được ăn món này. Lần đầu tiên, cách đây chắc cũng đã phải mười năm có lẻ. Từ rất lâu về trước, gia đình tôi luôn chỉ có một chiếc xe máy. Hoặc là bố đi, hoặc là mẹ đi… Sáng hôm ấy mẹ lấy xe máy đi làm, còn bố gánh trách nhiệm đưa tôi đi kiểm tra răng. Bố lấy xe đạp đưa tôi đi một quãng đường khá xa, qua một con sông, vài cái chợ và cơ man là đường! Bây giờ đi xe máy phi thẳng tới viện Răng hàm mặt thì không thấy gì, một tí là đến nơi, nhưng mà trong cái buổi sáng mùa hè hôm ấy thì quãng đường đi chẳng gần tẹo nào. Vẫn còn nhớ cảm giác ngồi sau xe bố, mông ê ẩm còn chân thì mỏi nhừ (vì không biết cách ngồi sau xe đạp, hẳn là như thế!).
Bố rất chiều tôi, trước khi đưa tôi đi khám đã cho tôi ăn món khoái khấu là bánh cuốn nóng. Một mình tôi có lẽ đã chén hơn một suất, sau đó vác cái bụng lặc lè leo lên xe để bố đưa đến viện. Sau khi ngồi chờ ở hành lang bệnh viện Răng hàm mặt, tức là một tòa nhà xây kiểu Pháp rất đẹp và chẳng có vẻ bệnh viện tí nào, tôi được các cô y tá đưa lên ghế khám.. Cho tới lúc đó tôi vẫn là một đứa bé ngoan ngoãn và dũng cảm: sẵn sàng đi khám răng, ngồi lên ghế và há to miệng theo hướng dẫn mà không có chút mè nheo phản đối nào! Nhưng khi người ta lấy khuôn hình hai hàm răng tôi bằng cách ấn vào miệng tôi hai cái khuôn có lẽ bằng cao su có mùi rất kinh dị thì tôi hết ‘ngoan’ nổi. Cảm giác giống như bị móc họng vậy, và tôi đã phản ứng đúng cái cách mà mọi đứa trẻ bị móc họng sẽ làm, đó là cho toàn bộ bữa sáng ngon lành trước đó ra ngoài!
Tôi sẽ không miêu tả kĩ lưỡng tình cảnh lúc đó… Dù sao thì cuối cùng mọi sự cũng xong, bác sĩ lấy được cái khuôn hình hàm răng quý hóa của tôi, vừa thưa vừa hơi vâu thì phải, và sau đó bố đưa tôi về. Công cuộc nắn chỉnh răng còn kéo dài thêm hơn năm nữa, nhưng đại loại kết quả khá ổn. Sau này tôi có một hàm răng đúng ý, không quá thưa, không quá vâu và tuyệt đối không khấp khểnh tí nào! Bố đèo tôi về, không hề đả động tí nào đến cái mớ lộn xộn tôi gây ra ở phòng khám răng. Nhưng tôi thì chẳng giữ mồm giữ miệng được. Ngay sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, tôi đã lại kêu đói. Cũng không trách tôi được, tôi làm gì còn gì trong bụng! Bố cười cười và đưa tôi vào chợ. Chúng tôi đi ăn chè, và sau đó đi ăn sứa muối màu đỏ trong chợ Long Biên. Bao nhiêu năm như thế, mẹ tôi rất hiếm khi cho chúng tôi ăn vặt, nhưng bố tôi thì lại khác!